Nửa đêm, Bạch Ninh Kiều nằm trên giường thấp thỏm không yên, mỗi khi nghĩ đến câu nói như mật ngọt của thầy giáo, khuôn mặt bất giác đỏ ửng lên.
- Theo như bao nhiêu năm xem phim Hàn Quốc của mình thì những câu nói dạng như vậy giống như là đang tán tỉnh. Thầy giáo lại đang tán tỉnh học sinh sao? Trước giờ mình chưa gặp tình huống như vậy cả? Lạ thật.
Cô không cần nhìn xung quanh, mọi chuyện cứ như thói quen mà thường ngày vẫn làm. Bàn tay nhỏ nhắn mở tủ bên cạnh giường ra, lấy một thanh socola và cắn một miếng.
Trong tủ có rất nhiều thanh, đây không phải là món ăn vặt yêu thích của Bạch Ninh Kiều. Chỉ là mỗi khi buồn bã hay tức giận, nói chung là cảm xúc lẫn lộn đều ăn thanh socola.
...
Sáng sớm khi Khương Triết thức giấc chuẩn bị giáo án để đi dạy, sau khi hoàn thành xong anh ngồi lên xe tới trường.
Ngôi trường này điều kiện cũng khá tốt trong thành phố nên trong trường, mỗi giáo viên mỗi chiếc xe là điều bình thường đối với học sinh.
Anh mặc một bộ đồ vest màu xanh than đậm, chiếc cà vạt cùng màu và áo sơ mi trắng bên trong, nếu cởi áo khoác ra trông anh cứ như một cậu học sinh cuối cấp.
- Trời má ơi, thầy Triết đây sao? Thầy ấy đẹp trai như vậy mà sao bây giờ mình mới nhận ra nhỉ?
- Tôi mê thầy ấy lâu lắm rồi, tiếc là không dạy lớp mình thôi.
- Như soái ca Hàn Quốc vậy đó...
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chu-nhiem-cho-toi-lon/2624171/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.