Về đến nhà, Khương Triết khó chịu trong người chuyện lúc sáng mà cọc cằn với cô.
- Bạch Ninh Kiều, giảm âm lượng ti vi lại, ồn ào quá.
- ...
- ... Bạch Ninh Kiều, đóng cửa sổ lại, không thấy lạnh à?
- ...
- Bạch Ninh Kiều, em ăn đừng phát ra âm thanh được không?
- Không được, em ăn là phải phát ra âm thanh đấy, thầy bị cái gì vậy? Từ khi về đến giờ thầy đều khó chịu với em...
- Anh... Gọi một tiếng "anh" thôi mà cũng khó à? Trước sau gì cũng là người nhà, gọi trước cho quen.
Cô im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn vào màn hình ti vi, trong đầu vẫn suy nghĩ gì đó.
Anh và cô ngồi cùng nhau trên ghế sofa nhưng hai người hai phía, khoảng cách cách nhau khá xa.
Mặc dù bản thân vẫn còn nghi ngờ nhiều nhưng Bạch Ninh Kiều không thể kìm nổi sự tò mò. Cô nhích từng chút một lại gần Khương Triết, anh đang xem giáo án cho buổi học ngày mai.
- Anh Triết...
Hai từ ngọt xớt ấy có phải anh nghe nhầm không? Khương Triết hỏi lại.
- Em vừa nói gì?
- Anh Triết, em gọi anh là anh Triết, anh không thích à?
- Có chuyện gì?
- Đừng nói vì chuyện lúc sáng của em với Vệ Phong mà thầy ghen đấy nhé.
Bên ngoài anh tỏ ra bản thân mình ổn nhưng sâu bên trong, tim anh đập loạn xạ bởi điều cô đoán chính là sự thật.
- Hmm, sao em lại nghĩ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chu-nhiem-cho-toi-lon/2624152/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.