Hôm nay anh có việc, phải ra ngoài thành phố, trên đường đi, trong lúc chờ đèn đỏ anh có gặp một học sinh đạp xe đạp cũng chờ đèn đỏ kế bên anh.
Đèn đỏ vừa tắt, nam sinh không rõ mặt mũi kia đã đạp xe sang đường, không may một chiếc xe máy lao tới, một vụ tai nạn xảy ra, cả hai bên chỉ bị thương ngoài da.
- Này nhóc, đi đứng kiểu gì vậy?
- ...
- Thùng hàng này tính đền kiểu gì đây, toàn là thực phẩm giao cho nhà hàng không đấy.
Khương Triết thấy cậu nhóc mang đồng phục trường mình nên bèn đứng ra giúp đỡ.
Đến gần mới thấy, đây chẳng phải là Lý Trực sao. Lại còn cúp học để đi chơi...
- Thúng hàng của anh cứ để tôi đền, hơn nữa hai bên đều bị thương ngoài da, chắc không cần đền bù thêm chứ?
- Tôi chỉ cần đền tiền thùng hàng là được, không cần tiền khác.
Mọi việc giải quyết trong êm đẹp, lúc Khương Triết bảo cậu lên lề đường nói chuyện, Lý Trực liền tỏ thái độ với anh.
- Em không cần thầy giúp, cũng không cần tiền thầy bố thí cho. Lát nữa em sẽ bảo mẹ em trả tiền lại cho thầy.
Lý Trực vẫn dáng vẻ huênh hoang ấy nói chuyện với thầy chủ nhiệm mình. Anh không giận, chỉ cười nhạt, thằng bé năm xưa tính tình nay vẫn thế, chẳng thay đổi đi đâu cả.
- Em muốn làm sao thì tùy nhưng mà trên người em còn mặc đồng phục, tôi vẫn là thầy của em. Đừng ăn nói như còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chu-nhiem-cho-toi-lon/2624144/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.