Khương Thịnh với nước mắt ngắn nước mắt dài bước vào nhà, nhìn xung quanh căn nhà một lượt rồi đột nhiên khóc nấc lên như một đứa trẻ.
- Trời ơi Khương Thịnh, làm gì vậy chứ, đây là nhà anh trai của anh đó.
Vương Tử và Bạch Ninh Kiều thấy anh ta thảm thương như vậy cũng mềm lòng một chút, nhưng thay vì nói thật thì nhịn cười vẫn tốt hơn.
Nước mắt lưng tròng của một cậu bé 20 tuổi thực sự rất lâu rồi cô mới thấy.
- Anh trai tôi... Anh trai tôi.
- Hai anh qua đây có việc gì không?
- À chúng tôi tới thăm anh Triết đó mà.
Vương Tử nói như vậy làm Khương Thịnh càng hiểu lầm thêm.
- Đúng vậy, căn nhà này trước đây cũng từng đứng tên anh ấy.
- Tôi cũng mới biết thôi, hai anh ngồi đi.
Vừa đặt mông lên ghế sofa, Khương Triết cũng từ trên cầu thang đi xuống, bước tới phòng khách, điều đầu tiên anh làm là muốn hù chết đứa em trai của anh.
Khương Thịnh ngửi ngửi, một mùi hương nhẹ bay qua mũi anh, cảm giác quen thuộc vang lên.
- Bạch Ninh Kiều, em cũng dùng nước hoa này sao? Mùi này anh Triết hay dùng đó.
- Tôi cũng không biết.
Khương Thịnh không biết người anh mà mình cho rằng đã chết đang đứng cạnh sau lưng.
Anh ngửi ngửi vào lần nữa, quả thực mùi hương này không hề sai, là anh ta không ngửi nhầm.
- Bạch Ninh Kiều...
- Khương Thịnh, ai cho em ăn nói với chị dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chu-nhiem-cho-toi-lon/2623576/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.