Khương Triết muốn tận tay đưa Bạch Ninh Kiều về nhà nhưng lại nhận tin ba mẹ chuẩn bị xuống sân bay về nước, không còn cách nào khác đành phải nhờ đến những người mà mình tin tưởng.
- Em về nha.
- Về nhà nhớ nhắn tin cho anh.
- Thầy Triết em sẽ chăm sóc Kiều Kiều an toàn, thầy yên tâm nhé.
- Ừm.
Sau khi nhìn thấy chiếc xe của Vương Tử đi trên đường quốc lộ ngày một xa, hai anh em bọn họ lâu thằng xe đi đến sân bay.
Bạch Ninh Kiều về đến nhà, cô thấy khuôn mặt lo lắng và bất an của mẹ cùng với sự trầm tư của ba, trong lòng có chút cồn cào lo sợ.
- Con chào ba mẹ.
Hai người trung niên ngước mắt nhìn ra phía cửa, biểu cảm trên khuôn mặt căng như dây đàn giờ đột nhiên chùng lại, nụ cười dần xuất hiện trên khóe môi của của hai người ấy.
Mẹ cô chạy đến ôm chầm lấy thân thể yếu ớt của Bạch Ninh Kiều, ánh mắt lộ ra sự mừng rỡ.
- Con biết là bố mẹ lo lắng lắm không? Con đi đâu vậy? Sao đi cả đêm không về?
Bà lo khi con gái khi đêm không về nhà, sáng ra mới biết con vẫn an toàn, vốn một buổi sáng bà chẳng lo lắng đến vậy, chỉ là khi thấy đứa con gái bé bỏng của mình xuất hiện thì mọi sự uất nghẹn thể hiện ra.
- Con không sao mà, con vẫn sống sờ sờ đây thôi.
- Về là tốt, về là tốt rồi.
...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chu-nhiem-cho-toi-lon/2623574/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.