"Wahh... Dạ Lam đại nhân quen Phong Vương kìa!"
" Trời ơi ngưỡng mộ thật!"
"Huyền thoại như Phong Vương người người muốn làm quen nhưng ngài ta không thèm liếc nhìn đến một cái."
"Dạ Lam đại nhân còn là nữ giới, tin động đời đâyyy!"
Những người xung quanh liên tục bàn tán trong điệu bộ không những hóng hớt mà còn pha lẫn sự sùng bái, nể phục. Mạc Giai Nhi tức đến nghẹt thở.
Cổ cô nghẹn ắng lại, không thốt nên lời.
"Đi nào muội muội! Chúng ta ôn lại chuyện cũ!"
Diệp Hàn Phong xuống ngựa, tay anh nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào một quán ăn nhỏ gần đó.
Cô cay đắng thầm trách
"Sao lại có hạng người lưu manh như thế cơ chứ? Ai là muội muội của ngươi!!!"
Vừa bước vào gian phòng kín, Mạc Giai Nhi liền hất tay anh. Giọng lạnh lùng vang lên cùng với ánh mắt dò xét.
Thật sự cô rất muốn dùng "bạch nhãn" để thăm dò anh ta nhưng nếu bị người xung quanh nhìn thấy thì không hay.
Mắt cô không thể đổi từ xanh lam sang đỏ trong tích tắc được. Cô không thể để lộ nó cho dù ở đây có thể sử dụng ma pháp, phép thuật huyền ảo.
" Nói! Ngươi muốn gì?"
Diệp Hàn Phong dùng nụ cười sở khanh đáp trả. Tuy gian tà nhưng có sức hút hơn người.
Sau đó anh cợt nhã trả lời cô:
Loading...
" Ngươi nhìn thấy hết của ta còn muốn phủi bỏ trách nhiệm?"
Mạc Giai Nhi nghe đến đây mặt lại đỏ bừng bừng. Ôi trời đất ơi! Cô gây nghiệt gì thế này.
"Giờ ngươi muốn gì?"
"Không muốn gì cả, chừng nào nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cho-ngan-loi-hen-uoc/162182/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.