Trần Hoài Kiêu đi tới, đút thuốc vào miệng cô như cho mèo ăn.
Bạch Nhân ngậm lấy đầu ngón tay bón thuốc của anh, còn cắn nhẹ một cái, trong mắt có ý trêu ghẹo.
Ngón tay mạnh mẽ của Trần Hoài Kiêu nắm xương cằm của cô kéo cô lại gần anh hơn, tiến lại gần mặt cô, lạnh lùng nói: “Tôi thấy dạ dày em đã hồi phục rất tốt rồi.”
"Trong lúc thi đấu Trần tổng có thể ghé qua đưa thuốc cho em, đương nhiên bệnh gì cũng sẽ khỏi.” Bạch Nhân nói, tầm mắt còn di chuyển lên bờ môi mỏng của anh.
Đôi môi hồng hơi hé mở, như có như không lại gần anh, giống như đang quyến rũ anh.
Từ trước tới giờ Trần Hoài Kiêu không thích cảm giác bị dụ dỗ này, là kiểu không thể khống chế được, chỉ có thể trầm luân trong đó.
Chiếc khăn tay đêm đó, môi cô bây giờ gần trong gang tấc...
Cái dây câu mỏng dài kia, đã trói chặt trái tim anh tới sít sao, anh từng thử rời ra, nhưng đi càng xa, trái tim càng ràng buộc càng chặt chẽ hơn.
Chỉ có trở lại bên cạnh cô, Trần Hoài Kiêu mới có thể thở phào thoải mái.
Trần Hoài Kiêu siết chặt bàn tay lên gò má cô.
Bạch Nhân cảm thấy đau, nhưng cô không biểu hiện ra, ánh mắt của cô vừa cố chấp vừa quật cường, lại bướng bình quấn quýt lấy anh.
Rút cuộc, Trần Hoài Kiêu hôn cô.
Thô bạo, gần như gặm cắn.
Bạch Nhân nếm thấy mùi máu, môi dưới bị anh cắn rách.
"Đau...”
Tiếng nói ngắt quãng của cô lập tức bị đầu lưỡi ấm áp của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-dai-gia/378515/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.