Đêm đó, Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân không hề nhiều lời, chỉ có hô hấp nóng rẫy hòa quyện vào nhau, tham lam chiếm lấy và đòi hỏi. 
Anh nắm lấy mu bàn tay cô, đan chặt năm ngón tay vào tay cô. Và khi khoảnh khắc ấy đến, hệt như ngày tận thế. 
Nếu cơ thể cũng có thể truyền tải tình yêu, có lẽ Bạch Nhân sẽ nghĩ Trần Hoài Kiêu yêu cô sâu đậm lắm. 
Tiếc là ở phương diện này, Trần Hoài Kiêu luôn rất lý trí. 
Anh sẽ không bao giờ đưa tình cảm vào. 
... 
Sáng hôm sau, Bạch Nhân mơ màng gật gà gật gù ngồi trên xe buýt. 
Thấy cô mỏi mệt và rệu rã, Tôn Lê Lê đưa mắt kính qua để cô che quầng thâm dưới mắt. 
“Không phải tối qua mình bảo cậu đi ngủ sớm rồi ư, sao trông cậu mệt vậy hả?” 
Bạch Nhân ngáp, thờ ơ đáp: “Anh ấy nhiều lần đánh thức mình.” 
“...” 
Chết tiệt, không nên hỏi nhiều mà. 
Trong lúc mất cảnh giác lại nghe đến chuyện mà FA không nên nghe rồi. 
Cô ấy huých Bạch Nhân, hỏi: “Chẳng phải Trần Hoài Kiêu và cậu đang giận dỗi à. Anh ta rút hết hợp đồng của cậu, đày đến vùng hoang vu, sao còn mặt mũi dám làm thế nữa hả.” 
“Mình đi tìm anh ấy.” 
“Why???” 
Bạch Nhân nhụt chí: “Đêm dài đằng đẵng, cậu không hiểu sự cô đơn của người phụ nữ còn trẻ đã kết hôn đâu.” 
“Ha ha ha ha ha ha.” Tôn Lê Lê cười muốn ná thở, vừa đẩy cô vừa nói: “Cô đơn cái gì hả, không phải trong nhà còn một anh quản gia đẹp trai có khí chất sớm chiều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-dai-gia/378513/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.