“Cái này không quan trọng, cô nên lo cho bản thân thì hơn.” Vương tổng nhún vai.
Hiểu rõ mục đích từ người đàn ông đó rồi, Tỏa Tâm đứng dậy, hành động này chứng tỏ cô từ chối! Nhưng đi chưa tới ba bước, cô đã nghe hắn hỏi rõ ràng:
“Vì cái kẻ suýt làm nhục mình mà phải ở tù, cô cam tâm sao? Cứ cho là 3-4 năm không dài thì khi ra tù rồi, ai sẽ dám thuê cô làm việc khi cô có tiền án? Còn con gái cô nữa, nó sẽ phải mang danh con của kẻ tội phạm, rồi bị người ta xa lánh. Cô không nghĩ cho tương lai của mình thì phải nghĩ cho con chứ.”
Tỏa Tâm đảo mắt, một tương lai ảm đạm của cô lẫn Triệu Linh bày ra trước mắt, khiến bản thân trở nên chùng bước. Trong lúc cô đang hoang mang thì Vương Đình Mặc chậm rãi tiến đến gần, ngay phía sau lưng, nói khẽ vào tai cô:
“Còn có tôi, cũng chẳng dễ dàng bỏ qua cho cô! Sắp tới, tôi có dự án xây dựng tại thị trấn B này, cô tránh mặt được ư? Cứ cho là cô bỏ trốn đi, thì tôi vẫn sẽ phái người tìm kiếm khắp nơi! Cô, rồi bà già đó, kể cả đứa con gái của cô, đều không thoát.”
Nghe hắn nhắc tới con gái, cô ngay tức khắc xoay qua, ánh mắt quyết liệt:
“Anh dám...?”
“Ba năm!” Đình Mặc giơ ngón tay lên: “Xem như tôi giúp cô không phải mất ba năm ngồi tù, vậy thì cô cũng nên đền đáp lại tôi chứ.”
Triệu Tỏa Tâm căn bản biết rằng, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874924/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.