Hết nhìn Vương Diệp xong, Tỏa Tâm thấy Vương Đình Mặc khoanh tay trước ngực, cũng đang hướng mắt vào mình chờ đợi. Quả nhiên, cả ba người họ thật hiểu ý nhau, cùng đồng lòng làm khó cô! Không muốn tỏ ra yếu đuối, Tỏa Tâm tiếp tục nghe theo sự sai bảo từ Vương Diệp. Tính ra, cô gái này chẳng tốt lành gì!
Trong lúc gia đình ba người ăn cơm trò chuyện, Tỏa Tâm cứ đứng đó, đứng đó mãi... May mà cô làm công nhân trong xưởng sản xuất quen với việc đứng lâu một chỗ, chứ nếu không thì mấy tiếng đồng hồ trôi qua khéo cô khụy chân mất.
Vương Đình Mặc lấy khăn ăn lau miệng, bấy giờ nhìn Triệu Tỏa Tâm vẫn đứng với vẻ nhẫn nại: “Được rồi, cô ngồi xuống ăn đi.”
Tỏa Tâm thầm cảm tạ trời đất, mau chóng ngồi xuống vì đói bụng rồi, cùng lúc thấy Đình Mặc bước đến chỗ mình, đồng thời yêu cầu người làm đem đến một thứ!
“Tôi có món quà này tặng cô, từ giờ mỗi lần ăn cơm, cô đều phải nhìn nó.”
Đình Mặc đặt xuống trước mặt Tỏa Tâm một khung hình chữ nhật, mà khi vừa nhìn thấy thì ngay tức khắc, tay chân cô như run lên, ánh mắt đứng yên, tim đập mạnh tới khó thở. Là di ảnh của Triệu Thanh Nhã!
“Bất ngờ chứ, tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô! Chắc hẳn cô cũng nhớ chị gái mình lắm, nên mỗi ngày trước ba bữa cơm, cô cứ nhìn hình cô ấy cho thật kỹ đấy.”
Từng lời của Vương Đình Mặc chậm và nhẹ, nhưng lại có khả năng giết chết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874921/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.