Tỏa Tâm chưa kịp trả lời thì nhanh chóng, Vương tổng đã cất tiếng rõ ràng:
“Đã xem rồi, không có cái kẹp tóc nào hết.”
Trong khi Việt Bân thở phào thì Vương Diệp, cái kẻ đã tự tay bỏ món đồ đắt tiền vào túi váy Tỏa Tâm, lại kinh ngạc chưng hửng khi nghe Vương Đình Mặc nói thế!
“Anh... có thật đã lột đồ cô ta ra xem kỹ?”
“Đủ rồi, chỉ là một cái kẹp tóc mà ầm ĩ cả buổi! Để anh mua cái khác cho em!”
Đình Mặc hậm hực bỏ đi luôn, Vương Diệp liếc nhìn Tỏa Tâm thật ghê gớm, lập tức rời khỏi đây. Sau cùng mọi chuyện cũng yên rồi, Tỏa Tâm nhẹ nhõm, liền nghe Việt Bân lo lắng hỏi: “Chân cô bị gì thế?”
“Chỉ bị trặc chút thôi. Cũng may là Vương tổng không thể tìm thấy gì ở tôi.”
Lưỡng lự chốc lát, Việt Bân quan sát xung quanh xong, mới nói nhỏ với cô gái:
“Thật ra vừa rồi khi Vương Đình Mặc đi ngang qua, tôi kịp nhìn thấy trong tay anh ấy cầm vật gì đó như thể giấu đi, cũng có thể là cái kẹp tóc. Tôi biết cô không ăn cắp, mà là bị hãm hại. Vương tổng hẳn cũng nghĩ thế nên đã giấu giúp cô.”
Tỏa Tâm bất ngờ nhìn Cao thiếu, anh ta nhoẻn miệng cười gật đầu khẳng định!
Vì lời tiết lộ từ Việt Bân, mà Triệu Tỏa Tâm ngay bây giờ đang đứng trước phòng Vương Đình Mặc khá lâu. Nếu hắn thực sự giúp cô thì thiết nghĩ cô cũng nên cảm ơn một tiếng, và cũng tiện thể hỏi lý do hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874902/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.