Tại bệnh viện, sau khi khám kỹ lưỡng cho Bánh Bao, bác sĩ nhìn người mẹ trẻ:
“Bé bị uống ít nước, thêm phần sợ hãi nữa, rất may tình hình đã ổn định rồi. Trên người không có thương tích nào, để bé nghỉ ngơi hết hôm nay là có thể xuất viện.”
Tỏa Tâm trong lòng nhẹ nhõm vui mừng, cúi xuống ôm con gái đang ngủ say. Bà Quách cảm ơn bác sĩ xong, vừa vỗ vai Tỏa Tâm vừa luôn miệng nói:
“Trời Phật phù hộ, Bánh Bao gặp dữ hóa lành, con yên tâm đi.”
Nhắm mắt gật đầu, Tỏa Tâm vẫn giữ chặt con gái trong lòng, cảm nhận hơi thở mỏng manh yếu ớt kia đang xoa dịu trái tim đầy sợ hãi của mình. Lúc nhìn con rơi xuống bể nước sâu, cô tưởng chừng sắp chết tới nơi vì sợ sẽ mất con mãi mãi.
Đang đắm chìm trong sự bình yên, cô chợt nghe giọng của Vương Diệp cất lên:
“Bé không sao chứ?”
Tỏa Tâm vẫn chưa buông Bánh Bao ra, lại nghĩ Vương Đình Mặc đưa Vương Diệp đến bệnh viện này rồi, sau đó nghe bà Quách đáp thay:
“Bánh Bao vẫn ổn, cảm ơn cô Diệp quan tâm, còn tình hình của cô thế nào?”
“Tôi bị cảm lạnh, còn bị kinh tâm, nên chưa khỏe lắm. Tôi đến thăm cô bé, tiện thể cũng muốn nói với chị dâu vài lời.” Vương Diệp ho vài tiếng, nhìn sang Tỏa Tâm: “Chị đừng trách anh Mặc, vì anh ấy quá lo lắng cho em nên đã cứu em trước, chứ không phải muốn bỏ rơi con chị đâu. Xem như em thay anh ấy xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874856/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.