Sớm này vừa dậy Tỏa Tâm đã thấy tờ giấy mà Đình Mặc để ở trên bàn, nhắn rằng đi công tác 1-2 ngày, sẽ mua quà về cho hai mẹ con!
Cầm bộ đồ còn vương chút mùi thân thể của hắn lên, đáng ra có thể đem cho Việt Bân nhưng lại không nỡ, sau cùng cô đem cất đi và lấy bộ khác!
Cao thiếu thay quần áo xong, bữa tối đã bày biện, liền cùng Tỏa Tâm ngồi ăn. Lúc đứng dậy dọn dẹp, tay hai người vô ý chạm vào nhau. Cô khéo léo rút tay lại, giả vờ tiếp tục công việc, còn Việt Bân thì kín đáo mỉm cười vui vẻ.
Đem chăn ra đặt trên sô pha, Tỏa Tâm nhìn Việt Bân bảo:
“Anh chịu khó ngủ ở đây, nếu cần gì thì cứ tự nhiên nói với tôi.”
“Tôi biết rồi! Tỏa Tâm này, những lời thật lòng của tôi lúc trưa nay, cô cứ suy nghĩ kỹ, đừng vội từ chối tôi được chứ?”
Vốn muốn lẩn tránh vần đề này, Tỏa Tâm chỉ nói: “Chúc anh ngủ ngon.”
Dõi theo bóng dáng thanh thoát vào phòng đóng cửa lại, Việt Bân ngồi xuống sô pha, tiếp theo nằm vật ra đồng thời gác tay ra sau đầu, chong mắt lên trần nhà tối om.
Đắp chăn cho Bánh Bao và lắng nghe nhịp thở đều đều ấy, Tỏa Tâm bất giác nhớ lại từng lời Cao Việt Bân bày tỏ, trong lòng mang nhiều tâm tư.
Cô nhận ra anh chàng khá chân thành với mình chứ không hẳn do bồng bột. Đáng tiếc thay bản thân lại chẳng mang chút rung động nào, cô thở dài, liền nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874828/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.