Vương Đình Mặc đứng trước căn hộ cao cấp, ban nãy vừa được vệ sĩ gọi điện báo rằng phu nhân đến nhà gặp Cao thiếu, nhưng khá lâu rồi vẫn chưa ra, nên lập tức đến tận đây! Hắn vung tay đập cửa rầm rầm, miệng gọi lớn:
“Cao Việt Bân! Mở cửa!”
Mất một phút sau cửa mở ra, Việt Bân xuất hiện trong áo choàng tắm, chưa kịp nói gì đã bị Đình Mặc đẩy mạnh sang bên, bước vội vào nhà.
Hắn nhìn quanh, chẳng hề thấy bóng dáng Tỏa Tâm đâu, chỉ có áo khoác và túi xách của cô ở trên ghế sô pha. Lướt mắt qua phòng khách, phòng bếp, hắn mau chóng tiến về phía phòng ngủ.
Đập vào mắt Vương tổng là cảnh Tỏa Tâm nằm bất tỉnh trên giường, quần áo tuy hơi xộc xệch nhưng vẫn còn nguyên trên người.
Hắn liền bước lay gọi vợ, nhưng do trước đấy trúng thuốc nên cô chưa thể tỉnh lại được! Nghe tiếng bước chân nơi ngưỡng cửa, hắn vẫn ngồi yên trên giường, cất giọng trầm đục:
“Cao Việt Bân! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hả?”
Việt Bân khoanh tay, dựa vào cửa phòng: “Chẳng có chuyện gì hết.”
“Thế tại sao Triệu Tỏa Tâm lại nằm mê man trên giường của anh, áo sơ mi còn bị cởi hai nút? Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin là không có chuyện gì hết sao?”
“Vậy Vương tổng thấy thế nào thì là thế ấy.”
Chiều muộn, Tỏa Tâm ở trong phòng ngủ của Cao thiếu, ngủ say trong dáng vẻ thiếu đứng đắn, còn anh ta cũng mặc áo choàng tắm, khung cảnh ám muội này phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874817/chuong-62.html