Đình Mặc quay trở lại vào trong nhà, thấy bà Đào đi qua đi lại với dáng vẻ lo lắng, liền hỏi con trai:
“Đình Mặc à, lẽ nào chuyện của Diệp Diệp con chưa nói cho Tỏa Tâm nghe ư?”
“Con định chờ một thời gian nữa mới cho cô ấy biết...”
“Ôi trời ạ, mẹ không biết nên lỡ miệng nói ra rồi, phải làm sao đây?”
“Mẹ đừng tự trách nữa, trước sau gì chuyện này cũng đến thôi.” Đình Mặc nhìn qua Vương Diệp: “Xem chừng Tỏa Tâm khó lòng bỏ qua cho em, nên em hãy nghĩ cách chuộc lỗi với cô ấy! Van xin hay quỳ lạy khóc lóc gì cũng được, tới khi nào cô ấy đồng ý tha thứ cho em thì anh mới gặp lại em!”
Tuyên bố rõ ràng xong, Đình Mặc rời đi trước biểu hiện bần thần của Vương Diệp.
Khi đó, Triệu Tỏa Tâm đang ngồi trên taxi với trạng thái bất bình tức giận thì điện thoại reo, vừa bắt máy thì cô đã nghe giọng bà Quách hối hả:
“Bánh Bao vừa được đưa vào phòng cấp cứu! Con mau mau đến bệnh viện đi!”
Một lúc sau tại bệnh viện, Tỏa Tâm ngồi chết sững trên ghế:
“Bác sĩ nói... con gái tôi bị ung thư máu ư?”
“Đúng vậy, theo như kiểm tra thì kết quả này không sai! Con gái cô thời gian qua hay bị sốt, thiếu máu, thậm chí dễ bị ngất, đó là dấu hiệu của ung thư máu.”
“Nhưng... nhưng một tháng trước con tôi nhập viện, bác sĩ khám qua chỉ bảo con bé bị thiếu máu thôi, nếu là ung thư máu thì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874802/chuong-69.html