Đầu Hiển Thi đau như sắp nổ đến nơi, toàn thân rệu rã kiệt quệ, cổ họng rát buốt khô khốc nên bật ra tiếng kêu nhẹ hều như không.
Niên vội vàng đưa chấm nước vào môi Hiển Hi, lời nói cuống quýt thêm chút nghẹn ngào.
"Hiển Hi! Tốt quá con tỉnh rồi."
Hiển Hi chớp mắt nhìn ba, sau đấy nhìn xung quanh phòng bệnh, ngơ ngác lên tiếng.
"Đây là đâu vậy ba? Sao đầu con đau quá?".
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
"Đây là phòng bệnh. Hiển Hi đừng sợ, con chỉ bị thương nhẹ thôi, đau vài ngày rồi sẽ hết ngay à."
Hiển Hi chớp đôi mắt trong ngần của mình liếc ngang liếc dọc, nhìn hết vật này sang vật khác.
"Sao con lại ở bệnh viện vậy ba?"
Ba Hiển Hi đột nhiên trầm xuống khi nghe câu hỏi ngây ngô của Hiển Thi, cô không thấy được một tầng mây mù đau thương vừa thoáng qua trong đáy mắt thê lương của ông.
Trong lúc ông đang không biết nên nói gì với cô con gái tội nghiệp thì Hiển Hi lại tiếp tục hỏi.
"Mẹ đâu ba?"
Câu hỏi thơ ngây nhẹ tênh của cô như trực tiếp chém mạnh vào vết thương đang không ngừng nhỏ máu của ông.
"Mẹ.. mẹ con.."
Niên đau xót không biết nên mở lời với cô con gái bé bỏng của mình như thế nào, giọng ông nếu lắng tai nghe rõ sẽ nghe thấy thanh âm run rẩy dè chừng.
Hiển Hi nghiên đầu, trong suy nghĩ thơ ngây của cô nhận thấy giọng ba có hơi buồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/3452358/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.