Mưa! Khiến bầu trời xám càng thêm vấn đục 
Khiến tâm trạng mỗi lúc thêm u mờ hơn 
Khiến ký ức đấy dần trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể ngơi 
Nước mắt! Rơi xuống mỗi lúc càng thêm nặng trĩu 
Mờ nhạt, dần nhòe đi 
Thật khó để phân biệt màu của nước mưa hay vị của nước mắt. 
Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai 
Tôi đều không muốn nghe, chẳng muốn thấy, sợ hãi khi phải biết rõ sự thật 
Trốn chạy là điều đơn giản nhất mà lúc này tôi có thể nghĩ ra 
Đặt dấu chấm hết, để kết thúc mọi nỗi đau hiện tại 
Nếu như đây là một cơn ác mộng 
Xin hãy đánh thức tôi! 
Trong một ngày mưa tầm tã, mây đen vây kín cả một bầu trời xám xịt, biển không ngừng dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuộn trào, cuộn trào. Sóng liên tục đánh vào thành cầu một cách vô tình. 
Một cô bé bảy tuổi với gương mặt ướt đẫm nước mắt, cả người hiện tại đã ướt sẫm vì cơn mưa lạnh lẽo cứ dây dưa mãi không dứt. Một mình cô độc khóc nức nở giữa cầu, quanh cô bây giờ chỉ có nước mưa nhạt nhẽo và nước mắt mặn chát bầu bạn. Dường như cô bé đã trải qua chuyện gì khó có thể chấp nhận được. 
Trong cơn kích động, cô đã dại dột gieo mình xuống biển sâu khi đứng giữa cầu. 
"Đừng mà!" 
Một cậu bé trạc tuổi cô vừa nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đấy, cậu không màng tất cả dùng hết sức có thể của mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653653/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.