Nguyệt Anh gật đầu.
"Cô ấy nghe nói camera không ghi lại được hình cậu ta nên đã phác họa chân dung để cậu có thể nhận biết mặt."
Nguyệt Anh bước đến cạnh Triền Duy, nhìn vào hình vẽ mà hai mắt sáng long lanh như hai ngôi sao lấp lánh.
"Cậu thấy sao, cô ấy vẽ đẹp lắm có phải không?"
"Nhìn xem, đôi mắt rất có hồn, đường nét và cách thể hiện tinh tế chẳng thua gì họa sỹ chuyên nghiệp."
Ít khi nhìn thấy nét cười thích thú trên gương mặt nghiêm túc của Nguyệt Anh. Có thể thấy cô đánh giá rất cao bức ảnh này, hoặc đánh giá rất cao người vẽ ra nó.
Triền Duy nhìn kỹ lại, nheo mắt tỉ mỉ quan sát.
Đúng là rất giống tên bò điên đấy, tựa như bức ảnh được chụp lại sau đấy chuyển sang màu đen trắng vậy.
Trí nhớ của cô ta cũng kinh thật, chỉ hồi tưởng lại những hình ảnh vụn vặt của hắn lúc nãy mà đã có thể ghép lại thành một chân dung hoàn chỉnh.
Ánh mắt chứa đầy sự hứng thú, Nguyệt Anh chuyển mắt nhìn sang Triền Duy.
"Hay là cậu chụp lại rồi lấy ảnh, còn hình trên giấy thì cho tôi."
"Hả?"
Triền Duy nheo mắt mím môi.
"Cậu thích tên bò điên này à?"
"Cậu đang nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ thích nét mà Hiển Thi vẽ thôi."
"Nếu thích nét của Hiển Thi vẽ thì bảo cô ta vẽ cho cậu một tấm. Chứ không lẽ định đem ảnh tên bò điên này về ngắm nghía hả."
Nguyệt Anh thấy cũng có lý. Hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653611/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.