Trên tay cô đặt lên một quyển sách đang xem dở, đầu thả lỏng tựa vào tường, mắt nhắm nghiền ngủ say sưa.
Triền Duy bước đến cạnh cô.
Buồn ngủ đến thế sao?
Hiển Thi trông có vẻ rất mệt mỏi.
Dạo gần đây cô ấy hơi lạ.
Cậu ngồi xuống cạnh cô, tay bất giác vén lọn tóc đang phủ trước mặt của Hiển Thi ra sau. Ngón tay nghịch ngợm mà chọt chọt vào mũi cô.
Lại lưu manh đưa mũi lên má Hiển Thi ngửi ngửi.
Chợt giật mình nên tự véo má mình cảnh cáo.
Triền Duy! Mày bị biến thái thái hả?
"Triền Duy biến thái quá cơ."
Triền Duy nghe tiếng nói còn tưởng tiếng lòng mình phát ra thanh âm, khi nhìn lên thì thấy anh thủ thư nhìn mình mỉm cười tủm tỉm.
Triền Duy hờ hững nhìn anh.
"Anh định đóng cửa thư viện à?"
"Đúng vậy! Nhưng cô gái này đang.."
Triền Duy chìa tay ra.
"Vậy cho em mượn chìa khóa đi, để em đóng cửa. Đến sáng mai sẽ trả anh."
Sau khi anh thủ thư đi, Triền Duy cởi áo khoác ngoài của mình ra, đắp lên cho Hiển Thi rồi cứ thế ngồi cạnh cô quên cả không gian thời gian.
Đến khi bầu trời bên ngoài không còn chút ánh sáng nào Hiển Thi mới lim dim mở mắt.
Khó hiểu nhìn người đang tựa vào mình ngủ đến mức quên trời trăng mây nước.
Triền Duy, sao cậu ta lại ở đây?
Hiển Thi không chần chừ mà đưa tay lên bóp mũi Triền Duy. Cậu ưm ưm lên hai tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653572/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.