"Hiển Thi đâu?"
Triền Duy chỉ vừa mới đi ra ngoài một chút, quay trở về lớp lại chẳng thấy Hiển Thi đâu nữa.
"Triền Duy, dạo gần đây tôi nghe cậu hỏi Hiển Thi đâu hơi nhiều rồi đấy nha."
Tượng Minh nhìn cậu cười nham hiểm.
"Có tình ý với con nhà người ta rành rành trên mặt kìa."
"Gió đưa cành trúc la đà
Chim con sà xuống chết vì mồi ngon."
Triền Duy mất kiên nhẫn lấy chân đạp vào chân Minh một cái đau điếng.
Cậu lặp lại câu hỏi vừa nãy bằng giọng đe dọa.
"Hỏi lại lần nữa, Hiển Thi đâu?"
Tượng Minh ôm chân đau rên rỉ.
"Cô ấy vừa ra khỏi lớp, còn đi đâu thì sao tôi biết được?"
Triền Duy lững thững bước ra khỏi lớp, tiếng tượng Minh gào khóc rống vọng ra.
"Triền Duy! Cậu đối xử với bạn hiền của mình tàn ác thế. Tôi nguyền rủa cậu ế đến khi tôi có bồ thì thôi."
Triền Duy ghé vào thư viện, đợi ngoài phòng vệ sinh nữ, đi qua căn tin trường học.
Chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Một người trong lớp đi qua gặp Triền Duy cứ ngó đông ngó tây thì hiểu ý.
"Cậu tìm Hiển Thi phải không?"
Triền Duy quay sang nhìn cậu bạn cùng lớp, mặt cậu ngơ ngác như thể hiện lên dòng chữ. "Tôi chưa hỏi mà làm sao cậu biết?"
"Còn sao nữa, tôi rành quá rồi còn gì. Vả lại đằng sau lưng cậu có dán tờ giấy ghi chữ" Hiển Thi đâu? "Kia kìa."
Triền Duy mò mò sau lưng mình, thật là lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653557/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.