Hiển Hi đột nhiên nhìn ba mình bằng đôi mắt yếu đuối khẩn thiết nài nỉ, người ba vừa nhìn đã ngay lập tức nhận ra con gái muốn gì, ông hiểu ý nhìn Hải Hoa thân thiện.
"Hải Hoa, con lên xe đi. Chú đưa con về nhà."
Hiển Hi nghe vậy lập tức vui như mở cờ. Cô thóc như cóc xuống chạy đến hồ hởi kéo tay Hải Hoa lên xe.
"Mau lên đi, ba tớ đưa cậu về."
Ngồi trên xe sang, nhìn gia đình Hiển Hi vui vẻ hòa thuận với nhau Hải Hoa không hiểu sao lại có cảm giác không thoải mái.
Tủi thân, đố kỵ, ngưỡng mộ.
Hiển Tú mỉm cười xoa đầu Hải Hoa.
"Hải Hoa, cảm ơn con đã trông coi con bé nghịch ngợm Hiển Hi nhà cô nha."
"Mẹ! Con đâu phải con nít nữa đâu."
"Hả.. con không phải con nít thì là con gì? Là con mèo thích phá hả?"
Hiển Tú thích chí lại chọc chọc hai má bánh dẻo đang phụng phịu của Hiển Hi.
Trong xe cả nhà ba người cười nói vui vẻ, hòa thuận nồng ấm.
Hải Hoa từ đầu đến cuối vẫn có cảm giác như chiếc xe này chỉ đủ chỗ cho ba người, không có phần của mình, mình chỉ là kẻ dư thừa.
Cô rất mong muốn được như Hiển Hi, muốn được đầy đủ cả ba lẫn mẹ, chỉ mong ước nhỏ nhoi ấy thôi thực chất lại vô cùng khó.
Khi đến nơi, Hải Hoa khách sáo bước xuống xe.
"Tạm biệt Hải Hoa, hẹn ngày mai gặp lại."
Hiển Hi cười tươi, nhét viên kẹo mút lớn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653527/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.