Ngô Song không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì liền tò mò hỏi: “Tiền bối, các người đến cùng là muốn tìm cái gì a? Thứ ta muốn tìm chỉ là đồ cổ thôi, hình như đồ hai người tìm lại là đồ sống? Chẳng lẽ huyện Phượng Vĩ này còn có bảo vật khác sao? Ta ở đây lâu như vậy tại sao lại không biết chuyện này nhỉ.”
Thanh Nguyên Tử nghe cô nói như vậy không khỏi sững sờ, lập tức cười nói: “Thì ra nha đầu ngươi cũng không biết nơi này có bảo bối. Những vật chết kia thì có gì mà hiếm lạ? Xem ra ngươi bị sư phụ lây nhiễm rồi, còn nhỏ như vậy mà cũng thích đồ cổ.”
Sau khi nghe Ngô Song nói, Lục Hành liếc nhìn cô.
Ngô Song bị hắn nhìn có chút không thoải mái, tuy hắn không nói gì nhưng Ngô Song luôn cảm thấy ánh nhìn này của hắn hình như có chút thất vọng.
Hắn đang thất vọng cái gì vậy? Thất vọng vì cô có tu luyện mà không thể cảm nhận được ở đây có linh vật sao? Hay là thất vọng vì cô coi trọng đồ cổ?
Ngô Song đang suy đoán ánh mắt của Lục Hành thì Thanh Nguyên Tử lại nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tu luyện thiên địa huyền khí đáng ra nên cảm nhận được khí tức ở đây khác với chỗ bình thường mới đúng chứ? Ngươi không thấy ở đây có chút khác biệt nào sao?”
Ngô Song vừa nghe xong thầm nghĩ: Thì ra vị sư huynh mặt than kia đang thất vọng về khả năng cảm nhận nguyên khí của cô!
biến hóa mới đúng! Ngươi không cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-boi-thien-tai-trung-sinh-tieu-phu-ba-hang-ty/3168688/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.