Cô nhất định phải bắt tên kia đền, Ngô Song nhìn cậu bé kia hừ nhẹ một tiếng nói: “Nếu nhà ngươi làm đồ cổ, vậy ngươi nhất định biết một chút? Ta không nói chuyện với ngươi, mau gọi người nhà đến, các ngươi nhất định phải bồi thường theo giá thị trường.”
Đối diện với cậu bé này, cô là người lớn không so đo vô nghĩa với hắn, cô muốn trực tiếp tìm người nhà hắn bồi thường.
Cô bây giờ vẫn mang hình hài trẻ con nên khi nói ra những lời kia có vài phần già giặn nên khó trách khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Cô vừa mới nói xong thì có một vị lão gia cười nói đi tới: “Ha ha tiểu cô nương rất lợi hại, mấy tuổi rồi? Tên là gì?”
Lời nói ôn hòa hỏi han nhưng khi vào tai người nghe lại có một loại áp bức vô hình.
Ngô Song hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân kia.
Ông lão mặc một bộ bành tô màu đen, trên đầu đội mũ dạ, tuy thái dương có tóc trắng nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt thanh quắc, làm cho người ta vừa nhìn liền biết là khí chất quý tộc.
Ngô Song nghĩ lão nhân này có thể chính là người nhà cậu bé vì thế liền chào hỏi: “Chào gia gia, năm nay cháu 6 tuổi. Xin hỏi ông là người nhà của cậu ta sao? Hắn đụng hỏng ống bút của cháu, nếu ông là người nhà của hắn thì ông nên thay hắn bồi thường tổn thất đi.”
Cô nói lời này có lý có tiết hơn nữa khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn với biểu cảm nghiêm trang, có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-boi-thien-tai-trung-sinh-tieu-phu-ba-hang-ty/20757/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.