Lưu Hướng Tuyết đem hết đồ trong túi ra, chỉ chốc lát liền bày hơn nửa cái bàn. Nàng cho rằng con gái nhất định sẽ vui vẻ, ai biết bày nửa ngày cũng không thấy con gái động thủ. Lưu Hướng Tuyết không khỏi kỳ quái nhìn về phía Ngô Song: “Hựu Hựu, con thích ăn loại nào? Sao lại không lấy? Có phải không hợp khẩu vị của con phải không?” Vừa vòng tròn cùng văn tự kì quái xuất hiện, cô không nghe thấy mẹ nói gì cả, thu hồi lại biểu cảm đó, cô vội vàng lắc đầu nói: “Mẹ con đều thích ăn,nhưng mẹ mua nhiều như vậy, con không biết nên ăn cái nào trước thôi!” Ngô Song trong lòng có loại cảm xúc, cái kia vòng tròn kì lạ kia chắc chắn có liên quan tới việc cô trùng sinh. Mà những văn tự nói về vận mệnh kia có thể chính là do cái vòng tròn này. Cô chỉ không biết vì sao chúng nó lại xuất hiện trong đầu của cô? Mấy hôm trước cô vẫn ở cùng một chỗ với bà ngoại tại sao cái vòng tròn ấy không xuất hiện?Chẳng lẽ vòng tròn xuất hiện cần phải có điều kiện sao? Nếu như cần phải có điều kiện mới xuất hiện vậy thì cái điều kiện đó là gì? Chuyện này rất kì lạ, Ngô Song không biết rõ tình huống cụ thể nên không nghĩ sẽ nói cho mẹ biết, cô không muốn mẹ lại lo lắng cho cô. Lưu Hướng Tuyết không biết suy nghĩ của con gái còn tưởng mình sự bị hoa mắt, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nói: “Mẹ mua những thứ này đều để cho con, Hựu Hựu cứ từ từ mà chọn.” Ngô Song nhìn những đồ ăn vặt kia trên bàn, cúi đầu giả vờ suy tư một lúc, sau đó tiện tay cầm lấy một gói ô mai cười với mẹ: “Vậy con trước ăn chút ô mai đã, sau đó có thể ăn thật nhiều cơm.” “Ừ, Hựu Hựu thích ô mai, lần sau mẹ lại mua cho con.” Lưu Hướng Tuyết nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái đang tươi cười, lo âu cùng sự kinh sợ trong lòng rốt cuộc từ từ trầm tĩnh lại. Vừa nãy trên đường về nàng vẫn còn lo lắng, không biết con gái bây giờ như thế nào? Cũng không biết con gái có bị kinh sợ không? Càng lo lắng con gái sẽ lưu lại di chứng sau khi bị ngã. Khi vừa về đến thôn, nàng không về nhà ngay mà đến gặp bác sĩ Từ. Cũng may bác sĩ Từ nói con gái nàng không bị làm sao, nàng mới yên tâm. Bây giờ thấy con gái không có việc gì, nàng mới triệt để yên tâm, nếu không con gái có gì bất trắc chỉ sợ nàng sẽ không sống nổi. Con gái là trụ cột tinh thần của nàng, nàng sở dĩ có thể chịu đựng ánh mắt khinh bỉ, nhục mạ của người khác, tất cả là vì con gái nhỏ. Nàng lớn lên xinh đẹp nhưng chưa chồng lại sinh ra đứa nhỏ, 10 dặm quanh thôn không ai không biết, bởi vì nàng quả thực rất xinh đẹp không ai quanh đó có thể so sánh với nàng. Bởi vì nàng luôn có một mình nên có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho nàng, có người cón khuyên nàng đem con gái đi cho người khác nuôi. Như vậy khi lấy chồng mới có được hạnh phúc nhưng nàng không làm như vậy. Ai cũng mắng nàng ngốc, ngay cả hai người chị dâu cũng mắng nàng, nhưng nàng làm sao có thể nào bỏ lại con gái mà đi lấy chồng? Đó là miếng thịt trên người nàng, là kết tinh tình yêu của nàng với người đàn ông mà nàng yêu nhất! Ai cũng nói người kia vô nghĩa, ngay cả con gái nhỏ cũng thầm oán hận nhưng nàng tin vào ánh mắt của mình, nàng không tin mình tình yêu kia là giả. Đã nhiều năm rồi mà hắn không trở về tìm nàng nhưng nàng vẫn lặng lẽ chờ đợi . Nàng nghĩ, có thể hắn sẽ trở lại ngay sau đó, có thể hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới không thể trở về. Lưu Hướng Tuyết mỉm cười nhìn cô con gái nhỏ, trong mắt tràn đầy là sự ôn nhu. Con gái lớn lên đa phần giống nàng nhưng lông mày, ánh mắt kia lại cực kỳ giống người kia, nhất là cặp tràng mày, mày nhìn tuấn tú, mặc dù là tuổi còn nhỏ nhưng lại hiện ra vài phần khí thế. Ngô Song cầm lấy ô mai là để che dấu sự thất thần hồi nãy của mình, lúc này bị mẹ nhìn chằm chằm cô có chút chột dạ, vội vàng lột một hạt ô mai đưa đến miệng Lưu Hướng Tuyết: “Mẹ, người cũng ăn đi.” “Ha ha, Hựu Hựu thật ngoan! Mẹ không ăn, con ăn đi.” Lưu Hướng Tuyết thấy con gái như vậy, trong lòng thấy ấm áp. Nàng cảm thấy vì con gái ,cái gì nàng cũng có thể làm được. Nàng nhìn kỹ trán của Ngô Song, thấy vết thương không đáng lo ngại mới buông lỏng đứng dậy: “Hựu Hựu ngoan, con ở đây chơi đi, mẹ đi giúp bà ngoại nấu cơm, không được ra khỏi phòng nha, bên ngoài lạnh lắm.” Ngô Song đang muốn tìm cơ hội để xem cái vòng tròn kia nhân cơ hội này luôn, cô lập tức đáp lời mẹ: “Vâng, mẹ cứ đi đi, con sẽ không chạy ra ngoài đâu.” Lưu Hướng Tuyết đi ra khỏi phòng, Ngô Song lập tức buông đồ ăn vặt, bắt đầu suy nghĩ lại tình huống vừa nãy. Vừa nãy vòng tròn xuất hiện trước mắt cô, cô không làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào mẹ một lúc. Chẳng lẽ khi cô quan sát người đó một lúc lâu thì cái vòng tròn kia sẽ tự hiện ra tính mệnh của người ta? Đáng tiếc hiện tại trong phòng chỉ có một mình cô, cô cũng không thể lấy bản thân làm thí nghiệm a. Ngô Song buồn bực suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt sáng lên: cô sống lại là nhờ linh lực huyết ngọc, như vậy thì vòng tròn đó với huyết ngọc có quan hệ gì? Không kìm được lòng, Ngô Song liền đem miếng ngọc bội trên cổ kéo đến trước mặt. Ngọc bội này vẫn là cái ngọc bội trước kia chỉ là nó từ màu đỏ biến thành màu nhũ trắng thôi, Ngô Song một bên nhìn chằm chằm ngọc bội, một bên suy nghĩ cái này thật vi diệu. Đột nhiên, Ngô Song cảm thấy đầu đau nhói, trong đầu của cô lại xuất hiện cái gì đó màu vàng lấp lánh! Lúc này đây, Ngô Song trừng mắt lớn, rốt cuộc cô cũng thấy rõ ràng. Nguyên lai đó không phải là là cái vòng tròn mà là một cái ngôi sao sáu cánh chậm rãi chuyển động. Vừa rồi sở dĩ cô nhìn thấy vòng tròn là vì nó chuyển động quá nhanh nên cô liền nhìn nó thành hình tròn. Hiện tại Ngô Song quan sát một cách cẩn thận mới phát hiện ra, vừa nãy cô không chỉ nhìn nhầm hình dáng của nó mà ngay cả tên cũng không nhìn thấy. Cô nhìn thấy ở giữa ngôi sao sáu cánh có viết bốn chữ phồn thể ,thể chữ lệ kiểu cổ xưa—— Lưu Thị Bí Giấu. Lưu Thị Bí Giấu? Ngô Song không biết đây là cái gì nhưng hiển nhiên nếu liên quan đến hai chữ “Bí giấu” thì khẳng định đây là đồ tốt! Nhưng Ngô Song vẫn không nghĩ ra, cô làm sao mà có được “Lưu Thị Bí Giấu”? Nếu ngọc bội thật sự có công năng thần kì, nhưng đây là ngọc bội do cha cô lưu lại. Người kia không phải họ Ngô sao? Sao lại có bảo bối của Lưu gia? Ngô Song nhìn chằm chằm “Lưu Thị Bí Giấu” ngơ ngác một lúc, trong đầu ngôi sao sáu cánh kia từ từ ngưng lại, không chuyển động nữa. Đợi nó dừng hẳn, Ngô Song lúc này mới phát hiện ra nguyên lai hình ngôi sao sáu cạnh kia mỗi góc đều có một chữ, từ trên cùng bắt đầu theo thứ tự theo thứ tự là “Sơn, Y, Mệnh, Tương, Bặc, Nghệ” sáu chữ. Cả sáu chữ “Sơn, y, tương, bặc, nghệ” thì có năm chữ đều có màu xám tro, chỉ có chữ “Mệnh” lại tỏa ra ánh sáng màu trắng. Ngô Song kinh ngạc nhìn chữ đó, trong lòng nhịn không được suy đoán không ngừng: nếu là cô đoán không sai, mỗi chữ này đều có một loại siêu năng lực ? Trong sáu chữ chỉ có chữ “Mệnh” tỏa sáng, chẳng lẽ bởi vì bí giấu vừa xem số mệnh của mẹ sao? Nếu là như vậy, chữ “Mệnh” đại biểu cho vận mệnh đi? Nghĩ tới vừa rồi bí giấu xem cuộc đời của mẹ, Ngô Song nhịn không được kích động, nếu “Mệnh” chữ đại biểu cho vận mệnh, như vậy theo thứ tự “Sơn, y, tướng, bặc” bốn chữ, nàng cũng có thể đoán được một chút, chắc là theo thứ tự là tu hành, y thuật, tướng thuật cùng bói toán thuật đi? Còn chữ cuối cùng “Nghệ”, Ngô Song không đoán được nó có ý nghĩa gì nhưng bí giấu có thể xem được vận mệnh của mẹ vậy những chữ còn lại nhất định có một loại năng lực khiến người kinh ngạc. Khiến cho Ngô Song vui vẻ nhất là trong sáu chữ có “Y thuật”! Kiếp trước Ngô Song học y tấc nhiên đối y thuật càng cảm thấy hứng thú, Ngô Song cũng mặc kệ chữ “Mệnh” kia, liền đem tất cả tinh thần tập trung vào chữ “Y”. Cô muốn thử xem nếu chữ “Y” sáng thì cô có thể học được y thuật thần kỳ gì? Vì Ngô Song chăm chú nhìn vào chữ “Y” trong thời gian dài nên chữ đó có tỏa sáng một chút. Ngô Song vui vẻ đang chuẩn bị bỏ thêm sức lực làm cho chữ “Y” tỏa sáng thì đột nhiên bờ vai run lên, một thanh âm cắt đứt tầm mắt của cô. Vì âm thanh này xuất hiện nên Lưu Thị Bí Giấu liền biến mất vô tung. “Hựu Hựu, em còn đứng đó làm gì a? Gọi hai tiếng cũng không để ý tới chị! Oa, có ô mai, chị cũng muốn ăn!” Lưu Đến Đệ chạy vào, mất hứng đẩy Ngô Song sang một bên. Nhìn bàn đồ ăn vặt, nàng lại lập tức đổi giận thành vui, vui vẻ ngồi ăn ô mai. Ngô Song nhìn người chị họ cắt đứt tập trung của mình không khỏi nhíu mày. Cô không thích cái người chị họ hô to gọi nhỏ này, chỉ là bây giờ cô giả làm một tiểu loli mà Lưu Đến Đệ lại là một tiểu loli chân chính. Bản thân cô cũng không muốn so đo với trẻ con. Dù sao thời gian cũng còn nhiều cơ hội giáo huấn nàng ta cũng không thiếu. Ngô Song không kiên nhẫn nhìn Lưu Đến Đệ rồi hỏi: “Sao chị lại nhanh tới đây vậy?Không phải chị về nhà cùng chị cả chia đường sao?” Lưu Đến Đệ đang vui vẻ ăn ô mai, nói đến chuyện phân đường nàng lập tức mất hứng hướng Ngô Song ai oán nói: “Ai, em đừng nói nữa, chị vừa về tới nhà liền gặp mẹ chị từ nhà bà ngoại về còn mang theo em họ đến. Mẹ liền kêu chị phân đường cho cái con chuột thối đó! Hừ.” “Em họ chị? Trang Hạo, sao hắn lại tới đây?” Ngô Song nghe tin “con chuột thối” Trang Hạo tới cũng không nhịn được chán ghét. Mợ cả của Ngô Song họ Trang, Trang gia này cũng chỉ có một đứa cháu trai, chính là người Lưu Đến Đệ gọi là “con chuột thối” Trang Hạo. Trang Hạo ở Trang gia giống như Lưu Tiểu Bảo ở Lưu Gia, tất nhiên được mọi người ngàn sủng vạn sủng, tính tính kiêu ngạo của hai đứa như nhau. Thật kéo là Trang Hạo hơn Lưu Tiểu Bảo một tuổi, so với Ngô Song cũng lớn hơn một tuổi. Vì thế mỗi lần đến Lưu Gia, Trang Hạo cùng Lưu Tiểu Bảo đều bắt nạt cô cho nên Ngô Song đặc biệt ghét “con chuột thối” này, còn ghét hơn so với Lưu Tiểu Bảo. Nghe xong tin Trang Hạo tới Lưu Gia, Ngô Song tâm tình liền không thoải mái . Kiếp trước lúc cô còn nhỏ, bị con chuột kia bắt nạt nhưng hiện tại cô còn lâu mới để cho lũ tiểu tử này bắt nạt cô. Chỉ là nghe thấy cái tên này vẫn không khỏi chán ghét. Lưu Đến Đệ thấy sắc mặt Ngô Song cũng không mấy vui vẻ, ánh mắt chuyển động không ngừng, ghé tai co nói nhỏ: “Hựu Hựu, em mang đem đồ ăn vặt đi cất đi, không lát nữa Tiểu Bảo cùng “con chuột thối” Trang Hạo tới chúng nó lịa cướp hết. Em mau cất đi, để hôm nào chị lại đến ăn tiếp có được không?” Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn. Lưu Đến Đệ nói chưa dứt câu, ngoài cửa liền cang tới một giọng nữ rất to: “Ai gia, nghe nói Hựu Hựu bị Tiểu Bảo đẩy từ trên núi xuống. Nhanh cho mợ xem cháu có bị làm sao không? Tiểu Bảo này cũng thật hư, phải đánh một trận mới được.” Ngô Song vừa nghe cái giọng châm ngòi dạng “quan tâm”, không cần nhìn cũng biết người tới là mợ cả của cô! Phiền chế đi được. Quả nhiên, khi cô ngẩng đầu nhìn thấy một lớn một nhỏ đi tới, đó là mợ cả của cô Trang Đông Mai cùng với cháu nàng là Trang Hạo. Hôm nay đăng 2 chương liền vì tuần này ta chuẩn bị thi rồi.Nên đăng thêm chương cho mọi người đọc. hihi. Có phải thấy ta rất tốt bụng không a~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]