“Sếp Bách có ở trên phòng không?” Bảo Ngọc hiên ngang bước vào công ty, tháo kính râm nói chuyện với lễ tân.
Mấy vị lễ tân mỉm cười niềm nở “Dạ có, để em dẫn chị lên”
“Không cần phiền mấy đứa vậy đâu, chị đi được. Làm việc chăm chỉ nha” Bảo Ngọc nở nụ cười xinh như hoa,
vẫy tay tạm biệt mọi người ở sảnh lớn.
Cửa thang máy đóng lại, lập tức một toán nhân viên tụ họp lại với nhau âm thầm đoán xem một chút xíu nữa sẽ có sóng to gió lớn gì thổi tới. Trăm lần như một, có sếp Ngọc công ty sẽ có chuyện để bàn.
“Ting” cửa thang máy mở, Bảo Ngọc đặt đôi chân dài trắng nõn nà bước từng bước đầy tự tin hướng thẳng đến
phòng làm việc của em mình.
“Cốc, cốc, cốc”
Gõ cửa ba cái cho phải lễ, cô chẳng ngần ngại mà đẩy luôn của đi thẳng vào
“Hoàng…”
Nó đâu mất tiêu rồi
Bảo Ngọc nhìn lại đồng hồ đeo trên tay của mình, giờ này đang trong giờ hành chính. Cô hiểu rõ tính em mình, nó sẽ không rời khỏi văn phòng khi chưa tới giờ tan tầm.
“Cạch” tiếng mở cửa sau lưng vang lên
“A, sếp Ngọc”
Tấn Lộc, mồ hôi lấm tấm trên trán bưng một chồng văn kiện đặt trên bàn trà
“Hoàng Bách đâu rồi?”
“À, sếp qua bên tòa nhà C của công ty rồi chị” Tấn Lộc xoay người mở cửa dẫn vị thần hay gây sự với sếp
mình, hai người cùng song hành đi về tòa nhà.
Tòa nhà C, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-boi-noi-em-la-vo-anh/2779455/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.