‘Tình hình sáng nay sao rồi?’ Bảo Ngọc nhắn tin hỏi thăm
‘Em thấy cũng thường’ thì cũng chẳng có gì đặc biệt, giống như hai người bạn bình thường mua đồ ăn sáng giùm nhau thôi
Hoiss, thay vì đặt niềm hy vọng vào người mà ông thầy bói kia nói thì kêu hắn đi tìm một ứng cử viên tài năng hơn cho chức vợ giám đốc vẫn có nghĩa lí hơn nhiều. Nhưng chị hắn vẫn cố chấp, hết lần này đến lần khác hối thúc hắn đủ đường, chị hắn là nhất lí luận suôn còn nhiều hơn mã code hắn viết mỗi năm nữa.
‘Thưa sếp, có vị khách tên An Tường bảo là bạn sếp muốn gặp. Cậu ấy đang ở dưới sảnh ạ?’ tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, bạn hắn đến đúng lúc lắm nhân tiện lấy ý kiến luôn cũng không tệ.
“Cho cậu ấy lên phòng tiếp khách ở lầu 10”
An Tường hôm nay mặc áo thung trắng đơn giản, khoác ngoài là áo sơ mi xanh biển có họa tiết chìm, trên cổ đeo sợi dây chuyền bạc có đính viên kim cương nhỏ, càng làm tôn lên đường nét thanh tú trên gương mặt. Cậu bước vào phòng, nhìn cách bày trí trong tòa nhà rồi tự nhiên ngồi xuống ghế.
“Cậu dời văn phòng làm việc rồi hả?”
“Không có, đổi phòng tiếp khách thôi à” Hoàng Bách vui vẻ rót cho bạn mình trà dâu tây mà cậu thích nhất
An Tương bưng tách trà dâu tây lên hít hà “Chỉ có lại chỗ cậu mới có trà dâu tây ngon vậy để uống”
Hắn đợi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-boi-noi-em-la-vo-anh/2779432/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.