Bạch Phong Thần khẽ mở đôi mắt nặng trĩu, đầu hắn hiện tại đau như búa bổ, rất khó chịu.
Xung quanh hắn giờ chỉ toàn một màu trắng, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào khoang mũi hắn.
“Phong Thần, cậu tỉnh rồi?” Lý Hạo Nam đứng canh bên cạnh thấy cử động nên tiến đến hỏi thăm.
“Ừm.” Giọng hắn khàn đặc như nghẹn lại, khó khăn nói.
“Cậu bị suy nhược cơ thể, hạ đường huyết.”
Lý Hạo Nam nhìn trong hồ sơ bệnh án, anh không ngờ vì việc đó mà hắn lại tiều tụy đến như này. Đúng là yêu vào khổ mình, kiểu này chắc anh phải ế đến già mất.
“Hai hôm nay cậu đã không ăn gì vào cơ thể? Uống nước cầm hơi không phải là cách. Cậu nên ăn uống điều độ vào.” Anh tháo cặp kính xuống, xót xa nhìn người bạn của mình đang phải truyền đạm vào người.
“…” Từ đầu đến cuối Bạch Phong Thần vẫn không nói bất cứ một lời nào. Hắn chỉ chăm chăm nhìn trên trần nhà, suy nghĩ mông lung.
“Cậu biết ai đã đưa cậu đến bệnh viện không? Là Dương Tư Minh đó, cậu ta dù bị cậu đấm cho một cú đau điếng nhưng vẫn giúp đỡ cậu. Tự hỏi nếu Tư Minh không đến kịp thời thì có phải giờ này cậu đã chết vì hạ đường huyết không?”
Lý Hạo Nam biết rõ căn bệnh này không hề nguy hiểm như lời anh vừa nói. Nhưng về lâu về dài thì nó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Dương Tư Minh sau khi đưa Phong Thần đến bệnh viện thì cũng đi sơ cứu vết thương. Cú đấm đó của hắn quả thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-bach-dung-lam-loan/931007/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.