Không biết đã mấy tiếng trôi qua, Tiểu Nghiên đã mệt ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Bạch Phong Thần thấy vậy cũng quyết định không hành cô nữa, hắn rời khỏi giường định bước vào nhà tắm thì đột nhiên điện thoại trong túi quần của hắn reo lên. Giờ này cũng không còn sớm, có thể là ai gọi?
Lo sợ tiếng chuông điện thoại sẽ đánh thức Tiểu Nghiên dậy nên hắn nhanh chóng nhấc máy nghe. Chưa kịp nói gì đầu bên kia đã truyền đến một loạt các tiếng khóc thút thít của người con gái. Bạch Phong Thần nhướng mày nhìn lại xem người gọi cho hắn là ai, số lạ? Bình thường thì rất ít ai biết được số điện thoại cá nhân của hắn lắm mà nhỉ.
Tiếng khóc từ đầu bên kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, lên tiếng trước: “Không nói là tôi cúp máy đấy.”
Đúng như hắn nghĩ, tiếng khóc đó đã dừng lại. Không để hắn đợi lâu đầu bên kia cũng lên tiếng.
“Anh…anh Thần…” Giọng người con gái run run, bên cạnh đó là tiếng thở hổn hển.
Bạch Thanh Vy? Giờ này cô ta còn gọi gì cho hắn chứ?
“Đừng gọi thân mật thế. Nói! Có chuyện gì?” Hắn lạnh nhạt.
“Em…em đi lạc…bây giờ cũng không biết chỗ nào nữa.” Bạch Thanh Vy dùng tông giọng yếu đuối, đúng thật là cô ta đi lạc, nhưng với trí thông minh của cô ta cũng có thể thừa sức tìm đường đi về.
“Vậy thì liên quan gì tới tôi?” Từ đầu tới cuối Bạch Phong Thần vẫn giữ đúng một biểu cảm, một thái độ với cô ta.
“Em mới về nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-bach-dung-lam-loan/930954/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.