Đan Tiểu Nghiên bước chầm chậm lại giường hắn, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng. 
“Tôi muốn đi về.” dù biết là có nói thì Bạch Phong Thần cũng không để cô đi dễ dàng như vậy đâu nhưng cô vẫn cố thử. 
Bạch Phong Thần nhìn cô chằm chằm, hắn đứng lên nhẹ nhàng bế Tiểu Nghiên đặt lên giường, rồi hắn theo đó mà nằm xuống cạch cô. 
Tiểu Nghiên cựa quậy có phần khó chịu, khi cô bị hắn ôm chặt. Mặt cô bây giờ không khác nào trái cà chua cả. 
“Buông tôi ra.” 
“Nằm yên ngủ đi.” con sói già kia vẫn không mảy may gì, nhàn hạ nói. 
“Anh bị điện sao bây giờ mới là đầu giờ chiều.” Đan Tiểu Nghiên phản bác lời hắn. 
“Nếu không ngủ được, chúng ta có thể vận động một chút.” Bạch Phong Thần vừa dứt lời, tay hắn đã đặt trên mông của Tiểu Nghiên. Làm cô giật bắn mình. 
“Không….không tôi sẽ ngủ.” Tiểu Nghiên dứt khoát từ chối hắn, rồi xua bàn tay hư hỏng kia đang đặt không đúng chỗ. 
Hai người bọn họ cứ thế ôm nhau ngủ đến năm giờ chiều. Đan Tiểu Nghiên tỉnh dậy, thấy bên cạch trống trơn, cả căn phòng không một bóng người. 
Đan Tiểu Nghiên bước xuống giường, cô đi vào nhà phòng thay đồ, thì thấy quần áo của cô lúc sáng đã được giặt sạch sẽ và phơi khô. 
Cầm lấy bộ đồ, Tiểu Nghiên nhanh chóng mặc vào, rồi xuống lầu. Thực sự mà nói, căn biệt thự này của Bạch Phong Thần rộng quá rồi. Mà cô để ý hình như có mình hắn ở đây thôi, vậy có khoa trương quá không. 
Ngó ngang ngó dọc, Đan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-bach-dung-lam-loan/930896/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.