Thời gian nhanh chóng đã đến ngày đại hội thể thao của giáo viên.
Ngay lập tức là kỳ nghỉ giáng sinh nên tâm trí học tập của học sinh đã bốc hơi từ lâu, đại hội thể thao của giáo viên được tổ chức trong hai ngày trước kỳ nghỉ, ngoại trừ một số lượng rất nhỏ học sinh vẫn còn trong thư viện vùi đầu đọc sách, phần còn lại không phải về nhà sớm thì là ở lại trường để xem đại hội, cổ vũ cho giáo viên của họ.
Bóng rổ nam ba chọi ba là vào buổi sáng ngày cuối cùng, sân vận động ngày thường vắng vẻ hiếm thấy náo nhiệt, hầu như tất cả các giảng viên trẻ đều chú ý đến trận đấu này, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là trên sân có Đàm Tư Cẩm.
Tiếng còi vang lên, quả bóng rổ trong tay trọng tài được ném lên cao lại hạ xuống nhanh chóng, một trận so tài kịch liệt bắt đầu.
Bên ngoài sân hò hét từng đợt kịch liệt, mặc kệ là giáo viên hay là học sinh thì đều đang liều mạng cổ vũ cho bên mình ủng hộ.
Trong khán phòng vòng quanh sân, Trình Khiêm đang ngồi ở vị trí có tầm nhìn cao hơn, không nói một lời nhìn chằm chằm vào bóng dáng trên sân.
Mái tóc bay bổng bị mồ hôi thấm ướt vài sợi, trên da thịt trắng như tuyết thấm đẫm mồ hôi mỏng, dưới ánh đèn chói mắt của sân bóng lấp lánh ánh sáng trong suốt, thân thể mảnh khảnh lắc lư trong áo đấu, đường cong cơ bắp cánh tay trơn trượt thật đẹp, trong cuộc thi đối kháng kịch liệt không ngừng phát ra sức mạnh, rõ ràng có thể thấy được mạch máu tăng vọt, phập phồng từ cổ như ẩn như hiện, uốn lượn đến mu bàn tay.
Đàm Tư Cẩm chăm chú di chuyển bóng phối hợp với đồng đội, thỉnh thoảng nhảy lên quăng xa, hoặc là đối kháng với đối phương ở dưới rổ, thân thể kịch liệt va chạm cùng một chỗ, lại bật ra chạy vài bước là đứng vững, tiếp tục đuổi theo quả bóng, trên sân đấu không thấy cảm giác khoảng cách không gần gũi như bình thường của anh, giống như bóc tách cái vỏ điềm đạm kia, làm cho sức mạnh ẩn giấu của anh bộc phát ra.
Bây giờ Trình Khiêm mới phát giác, Đàm Tư Cẩm cũng là một người đàn ông, tuy rằng anh phân hóa thành Omega nhưng cũng là đàn ông kế thừa gen nam tính từ ngàn vạn năm trước.
Nếu Đàm Tư Cẩm không phân hoá thành Omega thì trông anh ấy sẽ như thế nào?
Ngay sau đó, trọng tài thổi còi hết hiệp, các cầu thủ đều tản ra nghỉ ngơi. Đàm Tư Cẩm vừa nhấc một chai nước khoáng đang tính vặn ra thì đột nhiên trước mặt lại chạy tới mấy nữ đồng nghiệp vây quanh, cười nhẹ nhàng đưa nước trong tay tới trước mặt anh.
"Thầy Đàm vất vả rồi, uống cái này đi, đây là đồ uống chức năng, có thể bổ sung thể lực một chút đó!"
Một nữ đồng nghiệp khác có vẻ hoạt bát cười cong mắt, vội vàng bổ sung: "Thầy Đàm, không ngờ cậu chơi bóng đẹp trai quá! Nhìn không ra cậu lành nghề như thế nha!"
Giáo viên thể dục cùng văn phòng nghe tiếng chạy tới, không chút khách khí nhận nước trong tay đồng nghiệp nữ, lần lượt ném cho cầu thủ và người dự bị của đội bên này, vốn Đàm Tư Cẩm định từ chối mà thấy thế cũng đành phải yên lặng nhận lấy.
Giáo viên thể dục nhếch miệng, khoác một cánh tay lên vai Đàm Tư Cẩm, vỗ vỗ ngực anh, khuôn mặt cười hì hì đầy tự hào: "Phúc lớn này của thầy Đàm là tôi mời tới! Mắt nhìn của tôi ổn đúng không? Chờ thắng trận còn có phần thưởng, tôi mời mọi người ăn cơm!"
Mấy nữ đồng nghiệp vừa nói vừa cười đáp lời hắn ta, nhát gan thẹn thùng còn yên lặng cúi đầu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Đàm Tư Cẩm đang uống nước. Mồ hôi nóng theo cổ của anh lăn vào áo đấu, trước ngực và lưng đã sớm ướt đẫm một mảng, nhìn qua vừa gợi cảm lại mê người.
Đàm Tư Cẩm đang uống nước ừng ực thì đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, anh quay đầu nhìn vòng quanh một cái, trong đám đông kín mít cũng không có gì khác thường.
Không hiểu sao anh nhíu mày, cảm thấy có thể mình xuất hiện ảo giác, sau đó tiếp tục bổ sung nước.
Trong đám người cách đó không xa, Trình Khiêm đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, ánh mắt sắc bén như một con sói đói thèm ăn, có vẻ đặc biệt không hợp với bầu không khí nóng rực xung quanh.
Thời gian nghỉ giữa hiệp, toàn bộ người trong sân đều đang nói chuyện rộn ràng, nhiều nhất là thảo luận hiệp sau có dự bị vào sân hay không, hoặc là cuối cùng đội nào có thể thắng, hai giáo viên ngồi ở hàng ghế đầu Trình Khiêm cũng đang trò chuyện không biết trời đất, nội dung câu chuyện bất thình lình bay vào lỗ tai hắn.
"Không nghĩ tới nhỉ, thầy Đàm bộ phận chúng ta đánh bóng cũng ổn đó."
Trình Khiêm nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái, người nói chuyện là giáo viên trong lớp thực hành, một người đàn ông trung niên có chút lôi thôi.
Một giáo viên mập mạp khác tràn đầy sự chú ý đến trận đấu nói với ông ta một câu: "Là chơi tốt chứ! Anh nghĩ đội của họ có thể thắng không?"
Giáo viên thực hành sờ sờ râu trên cằm, suy nghĩ đã bay sang chỗ khác, ông ta dùng cánh tay huých huých mập mạp bên cạnh: "Này, cậu nhìn xem, mấy cô gái kia đều vây quanh cậu ta, chắc sẽ có Omega nữa, sao chúng ta không có nhân duyên tốt như vậy ha?"
Mập mạp khinh thường nhìn ông ta một cái: "Anh có đẹp trai như người ta không? Nhìn cái khí chất của thầy Đàm thì thế nào cũng là một Alpha trung cấp trở lên, làm sao anh so với người ta được."
Giáo viên thực hành lắc đầu như có điều gì đó suy nghĩ: "Hừ, cũng chưa chắc, nếu cậu ta là Omega thì sao?" Vẻ mặt ông ta tò mò nhìn mập mạp bên cạnh, "Không phải cậu cũng ở ký túc xá sao, hỏi thăm xem?"
Mập mạp miễn cưỡng nhìn ông ta một cái: "Có bị sao không? Ai lại hỏi cái này, xem bóng xem bóng."
Giáo viên thực hành không có ý tốt quan sát Đàm Tư Cẩm cách đó không xa, tiếp tục giật dây: "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, cậu không phát hiện thầy Đàm rất xinh đẹp à? Nhìn dáng người của cậu ta kìa, cái mông vểnh lên, còn trắng như thế."
Mập mạp không kiên nhẫn dịch sang bên cạnh: "Đồ biến thái, tôi xem bóng đây."
Không biết giờ phút này, phía sau lưng bọn họ đã ghim đầy mắt dao găm.
Cẩu Vãn Tinh ngồi bên cạnh Trình Khiêm bị áp thấp lạnh đến run rẩy, hắn ta nhìn Trình Khiêm ngồi cứng ngắc, toàn bộ quá trình không nói một lời, hai tay ở đầu gối nắm chặt thành quyền, khớp xương cũng nổi trắng bệch.
Toang, có người muốn điên rồi.
Nhưng mà tiếng còi hiệp hai vừa vang lên thì Trình Khiêm mạnh mẽ đứng dậy, cũng không quay đầu rời khỏi khán đài, Cẩu Vãn Tinh không hiểu sao lại đi theo, lúc đi còn nhìn lướt qua sân một cái, phát hiện hiệp sau thầy Đàm không lên sân.
Mắt thấy Trình Khiêm sắp biến mất ở cửa sân vận động thì thở hổn hển đuổi theo, vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt Trình Khiêm như giẫm phải cớt, nhếch miệng trêu chọc: "Chanh lớn của chúng ta ghen nè, mùi chua cũng sắp bốc lên tận trời rồi."
"Cút." Trình Khiêm mắng hắn ta một câu, hắn ta cũng không tức giận, hai tay vòng sau đầu, cái miệng tiếp tục đê tiện: "Tuy rằng hai ngày vừa rồi cậu không chơi trò mất tích nhưng tôi cũng không phải thằng ngu. Thi xong tôi đã vào WC, mùi của cậu người khác không ngửi được nhưng tôi có thể ngửi nha."
Cấp bậc phân hóa Alpha của Cẩu Vãn Tinh thuộc loại trung trung gần cao cấp, hắn ta vĩnh viễn cũng không quên được lúc đánh nhau với Trình Khiêm đã bị mùi rượu mạnh kia áp chế như nào.
Thấy mặt Trình Khiêm lạnh tanh không nói lời nào, Cẩu Vãn Tinh tiếp tục nói: "Mà nói thật, thầy Đàm rất tốt, vừa đẹp trai học thức còn cao, khi còn bé là thiên tài âm nhạc, gen quá tuyệt. Nhưng cậu nói xem thầy ấy đường đường là học sinh tài năng tốt nghiệp học viện âm nhạc hoàng gia thì sao lại đến một trường cấp ba làm giáo viên bình thường chứ..."
Đột nhiên Trình Khiêm quay mặt trừng mắt nhìn hắn ta một cái, rốt cuộc Cẩu Vãn Tinh nuốt lời nói phía sau về, hậm hực buông tay: "Được, đại ca, em im mồm."
Trình Khiêm bình tĩnh một chút rồi mở miệng: "Đặt vé máy bay, đi Đảo Hải Nam."
Cẩu Vãn Tinh hoảng sợ trợn tròn mắt: "Vãi ạ... Giáng sinh mà cậu muốn đến chỗ cho mùa hè?"
Trình Khiêm đè nén cảm giác phiền não trong lòng, một mực khẳng định: "Đúng, lướt sóng nghỉ ngơi, cậu không muốn à?"
Cẩu Vãn Tinh ti tiện hì hì nhếch miệng cười cười: "Được, tôi liều mạng hầu quân tử, sóng lướt qua sóng."
Cùng lúc đó, Đàm Tư Cẩm dưới sân quan sát trận đấu hiệp hai, thỉnh thoảng hoạt động cái eo có chút đau nhức, nội tâm cảm thán không ngừng.
Quả nhiên tuổi đầu hai sao so với tuổi mười mấy được nữa, hơn nữa trước đó cũng vật lộn một trận... Muốn đánh cả trận cũng khó.
Anh nhìn một vòng về phía khán đài đông đúc, vẫn không phát hiện bóng dáng Trình Khiêm.
Ngay sau đó, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
Là Lục Đông.
Đàm Tư Cẩm xoay người ra khỏi sân bóng, tìm một góc trống trải không người nhận điện thoại, rất nhanh âm thanh quen thuộc đối diện vang lên: "Alo, gần đây thân thể khá hơn chút nào chưa?"
Đàm Tư Cẩm: "Ừm, hôm nay còn chơi bóng được nữa."
Lục Đông hít một hơi thật sâu, trong lời nói như kèm theo tên bắn: "Ừ. Em bảo anh điều tra chuyện kia, anh sẽ nói nhanh cho em."
Sau lần đầu tiên phát tình gặp Trình Khiêm, Đàm Tư Cẩm đã thử kiểm tra thông tin của Trình Khiêm trong kho lưu trữ học sinh, nhưng hồ sơ của Trình Khiêm ngoại trừ tư liệu cơ bản cá nhân thì cũng không có trang về gia đình của hắn, mang theo nghi hoặc này, sau lần phát tình thứ hai thì Đàm Tư Cẩm đưa địa chỉ của Trình Khiêm cho Lục Đông, bởi vì Trình Khiêm từng vì bệnh mà nghỉ học nửa năm, vô luận là bệnh viện nào thì nhất định sẽ có tin tức và hồ sơ khám bệnh của hắn.
Lục Đông bình tĩnh giải thích: "Anh thông qua một người bạn bác sĩ tra được tin tức của Trình Khiêm, bệnh viện mà cậu ta khám là bệnh viện tư nhân cao cấp nhất thành phố, bác sĩ họ Tôn là người khám bệnh cho cậu ta, là tiến sĩ tâm lý học được thuê từ nước ngoài về, tiếp đãi bệnh nhân không giàu thì quý, cho nên hồ sơ bệnh án của Trình Khiêm anh cũng không lấy được."
Đàm Tư Cẩm không khỏi có chút kinh ngạc.
Lục Đông tiếp tục nói: "Nhưng nghe nói có đăng ký chỗ quầy tiếp tân, lúc Trình Khiêm nghỉ học đúng là có đi xem qua vấn đề giấc ngủ gây ra bệnh suy nhược thần kinh, điểm này cậu ta không lừa gạt em."
Hắn ta dừng một chút, "Còn có một chuyện, đồng nghiệp của anh ở trong khu Trình Khiêm ở hiện tại, căn nhà khu vực đó không phải người bình thường có thể mua được."
Đàm Tư Cẩm không khỏi giải thích: "Em nghĩ chắc cậu ấy thuê nhà ở đó."
Lục Đông chậm rãi hít một hơi: "Thuê? Người bạn kia của anh còn đặc biệt đi ra đường hỏi dò, căn phòng học khu kia dưới danh nghĩa Trình Khiêm."
Đàm Tư Cẩm không khỏi hít sâu vào một hơi khí lạnh.
Lục Đông dặn dò: "A Cẩm, nói với em để cho em biết, học sinh này của em rất không đơn giản, em vẫn nên cẩn thận một chút. Cho đến bây giờ ba mẹ và người thân của cậu ta đều chưa từng lộ diện, nếu không phải là gia đình rất không bình thường thì cũng là có tiền hoặc có bối cảnh, nếu không..."
Hắn ta phủi tàn thuốc, nghiền nát ở lòng gạt tàn, "Trường hợp khó nghe hơn một chút thì chính là có người đang bao dưỡng cậu ta, dù sao cậu ta cũng còn là học sinh."
Dường như Đàm Tư Cẩm bị tưới nước lạnh từ đầu đến chân, nổi da gà cả một thân.
"Em biết rồi anh Đông." Đàm Tư Cẩm cố gắng thở phào nhẹ nhõm, "Em có chừng mực."
Lục Đông: "Ừ, em tự chú ý một chút, có việc cứ tìm anh bất cứ lúc nào."
Đàm Tư Cẩm: "Vâng anh Đông, cảm ơn anh."
Lục Đông: "Ừ, tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Tâm trạng Đàm Tư Cẩm phức tạp trở về sân tập thể dục, không quá mấy phút thì thắng bại trong sân được công bố, giáo viên thể dục hưng phấn lần lượt ôm cầu thủ đội bọn họ, Đàm Tư Cẩm làm bộ vui vẻ đối phó một chút, nhưng rốt cuộc cũng không dậy nổi hứng thú.
Đoàn người trở lại văn phòng còn đang phấn khởi thảo luận về trận đấu vừa rồi, có một giáo viên đột nhiên kêu lên: "Mọi người xem tin nhắn trong nhóm đi! Bộ phận đoạt giải thưởng đại hội thể thao này tổ chức xây dựng đội trong kỳ nghỉ Giáng sinh, có bộ phận của chúng ta!"
Một đám người lập tức tiến lại gần: "Oa, trường học phát tài rồi hả?"
"Đi nào đi nào, mau báo danh, du lịch miễn phí đó!"
"Bộ chúng ta đều đi đi?"
"Đều đi, tổng cộng có 27 người."
"27 người? Không phải bộ phận của chúng ta có 28 sao?"
"Anh không nghe hả? Tin nhắn vừa rồi có ghi đó, lão Lưu của lớp thực hành đã bị loại bỏ."
Một đám người đồng loạt nhìn về phía giáo viên thể dục, ngay cả Đàm Tư Cẩm cũng nhìn theo.
"Đột nhiên bị thế?"
"Đúng vậy, nói là tỷ lệ giáo án của hắn trùng khớp với những năm trước quá cao, điểm giảng dạy không đạt, trực tiếp loại."
Bầu không khí của toàn bộ văn phòng trực tiếp rơi xuống điểm đóng băng, có người liên tiếp khóc lóc: "Mẹ ơi, giáo án của con, con nhất định phải bù đắp trước khi xây dựng đội!"
"Trời ạ, nhanh nhanh, đừng để ảnh hưởng đến việc ra ngoài chơi!"
Giáo viên thể dục nhàn nhã nhìn mọi người từng người một tản ra: "Tất cả đều đi đúng không? Tất cả đi tôi thì tôi sẽ báo danh hết nhé?"
Hắn ta dùng ánh mắt nhìn Đàm Tư Cẩm ý hỏi anh có đi hay không, dù sao lúc trước thỉnh thoảng Đàm Tư Cẩm sẽ vắng mặt trong loại hoạt động tập thể này.
Đàm Tư Cẩm gật đầu với hắn ta.
Xây dựng nhóm, đi du lịch, rời khỏi thành phố này để thay đổi tâm trạng, cũng tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]