"Có phải sau kỳ mẫn cảm cậu được dùng thuốc mới không? Đó là pheromone của Đàm Tư Cẩm trước khi rời đi năm đó tự nguyện hiến, dùng để ổn định triệu chứng nóng nảy của cậu."
Lục Đông nói xong thì đưa một phần tư liệu gói trong túi hồ sơ giấy kraft tới, Trình Khiêm thất thần tiếp nhận, còn chưa bình tĩnh từ trong tường thuật của đối phương, nhưng mà khi hắn rút tài liệu bên trong ra thì khủng hoảng càng lớn lại lần nữa bao phủ hắn, làm cho hắn gần như sặc khí.
Lục Đông rũ mắt xuống không nhìn hắn nữa, trong lời nói không kiềm chế được sợ hãi: "Em ấy ở trong bệnh viện dưỡng nửa tháng sau đó đi kiểm tra thì mang thai, nhưng bởi vì thân thể quá suy yếu nên không chống đỡ được một tuần là sảy thai. Mẹ cậu biết chuyện này cũng đã bàn bạc với bác sĩ muốn giữ đứa bé nhưng không thành công."
Lục Đông nhớ lại bộ dáng đầy thương tích và khuôn mặt trắng bệch như giấy của Đàm Tư Cẩm lúc đó, trái tim lại bị hung hăng đâm đau đớn, lúc ấy hắn ta trơ mắt nhìn Đàm Tư Cẩm biết được tin tức, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm đi, biểu cảm không chút sinh khí rơi ra nước mắt tuyệt vọng, lại hoàn toàn bất lực.
Lục Đông cũng không biết làm sao, đã qua nhiều năm như vậy, cho dù năm đó ở trước mặt Đàm Tư Cẩm hắn ta đều ra vẻ kiên cường nhịn không khóc, tận khả năng an ủi Đàm Tư Cẩm cũng như giúp em ấy rời khỏi nơi thương tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-thuoc-uc-che-cua-thay-het-roi/2770862/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.