Tôi không có quyền lựa chọn, không có quyền từ chối và cũng chẳng có quyền quyết định. Đúng thế! Giấy kết hôn cũng đã kí 2 năm trước, thì 1 cái đám cưới trọn vẹn sớm muộn gì nó cũng phải xảy ra thôi. Nguyên học kì 2 của năm 3 này tôi phải nghĩ ngang do gặp tai nạn, nên tôi có hẳn 1 năm để xả hơi rồi mới đi học trở lại. Cái bánh xe mà mẹ chồng ngày trước đã đi qua, giờ tới lượt tôi cán tới nó. Cũng vì cái việc đang ở nhà chơi không thế này, chính là thời điểm thích hợp để tôi tập trung làm cô dâu cho thật tốt.
Nhưng cái đám cưới theo ý muốn của anh giáo chỉ cách bây giờ tầm 1 tháng rưỡi thôi, quá đột ngột và chóng vánh nên tôi nghĩ mình cần phải thương lượng. Theo quan điểm của anh giáo: Cưới vợ phải cưới liền tay, chứ để lâu ngày mất công vợ nó bàn ra. Ngay cả chính ba mẹ tôi cũng cảm thấy quyết định này của ổng quá đường đột. Mà đang là cuối tháng 1, còn 2 tuần lễ sau tới Tết Nguyên Đán tới nơi rồi. Ba mẹ sợ mọi thứ cập rập, sẽ không kịp chuẩn bị cho tôi 1 cái đám cưới toàn vẹn chu đáo. Cộng với sức khoẻ của tôi mới hồi phục cách đây không bao lâu, cần được phải tịnh dưỡng thêm nữa.
Ngay khi gia đình đang phân vân không biết chọn ngày tháng nào để tổ chức buổi lễ ấy cho phù hợp. Như có duyên số, Lão Tam - ông thầy bên Trung Quốc khi xưa đã từng giải bùa cho tôi đã bất ngờ gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421735/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.