Khi thầy vừa trút hết những trăn trở và buồn phiền ở trong lòng mình ra, tôi chỉ còn biết trân mắt nhìn ổng. Nhưng thật ra trong lòng, từng đợt sóng cảm động đã dâng trào khiến tôi nghẹn ngào không thốt nên lời. Ôi trời, phải làm sao để tôi mới có thể bù đắp hết tất cả những nỗi thống khổ mà thầy đã trải qua đây? Khổng Thành Vinh mà tôi yêu thương, có 1 ngày lại hạ thấp bản thân chỉ vì tôi sao? Tình cảm to lớn này của ổng, càng khiến tôi cảm thấy bản thân tự ti, không xứng đáng với những gì mà ổng đã dành cho mình.
Trông tôi cứ tròn xoe mắt nhìn, thầy bèn nhíu cặp chân mày của mình hỏi:
- Em bị gì vậy?
Hai tròng mắt bắt đầu rưng rưng, tôi mếu máo nói với ổng:
- Vinh, em tồi tệ như thế này, sao anh lại yêu em nhiều đến mức ấy chứ? Đáng lẽ, anh nên ở bên người nào đó tốt hơn em mới đúng. Chứ không phải làm chồng của con bé ngu ngốc não tàn, lại còn bướng bỉnh như em.
Vừa nói, tôi vừa đưa tay vuốt mắt để lau đi những giọt nước muốn tràn bờ trào ra ngoài. Còn anh giáo lại phản ứng trái ngược với tôi hoàn toàn. Nhếch mép cười, thầy chọc quê tôi:
- Hoá ra có ngày, em cũng biết mình não tàn sao bé? Haha.
Cái nết cha già này kì khôi lắm nè, con nhỏ đang xúc động đậy với ổng. Mà ổng nỡ lòng nói thẳng mặt là tôi ngu luôn kìa. Uất ức, tôi mếu mặt oà khóc to hơn. Khổ nỗi, cứ càng khóc, ổng lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421733/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.