Tối muộn ấy, tôi và anh Uy cùng nhau ở dưới khuôn viên của bệnh viện ngồi nhậu. Nói là nhậu chứ thiệt ra có mình tôi uống à. Anh Uy mua cho tôi 2 lon bia, cùng tí đồ lai rai để tôi có tinh thần đêm nay vào việc lớn. Vì hồi chiều gặp riêng và được nghe bác sĩ tâm lý nói về tình hình của thầy, tôi nghĩ mình bắt buộc phải làm gì đó, để có thể giúp ổng thoát khỏi nỗi ám ảnh ấy mới được. Mặc dù chính tôi cũng là người đang mang nỗi đau và sự dằn vặt kéo dài vì nó.
Bác sĩ Trình - 1 phó giáo sư chuyên ngành tâm lý học đang điều trị cho thầy. Ông đã giải thích với tôi, rằng chứng 'Ám ảnh sợ quá khứ ': là tình trạng bản thân sợ hãi và ám ảnh quá mức về những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ. Các sự kiện này thường có tính chất nghiêm trọng và để lại tổn thương về mặt tâm lý. Vì bị ám ảnh quá mức và sợ hãi quá độ, người bệnh có xu hướng né tránh lời nói hoặc những không gian gợi nhắc đến những sự kiện đã xảy ra. Tùy theo ngưỡng chịu đựng của não bộ và kinh nghiệm sống của từng người, mức độ ám ảnh về những sự kiện quá khứ sẽ có sự khác biệt rõ rệt. Ngoài ra, cách biểu hiện nỗi sợ hãi về quá khứ ở từng người cũng không giống nhau.
Còn về anh giáo nhà tôi, vì ổng là người quá chính trực và chung thuỷ. Nên khi bị người khác đụng chạm và vấy bẩn ngay trước mặt vợ mình như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421731/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.