Trong cơn chết ngất, bên tai tôi nghe loáng thoáng giọng nói của anh Uy đang giải thích với thầy rằng:
- Em xin chịu mọi hình phạt mà Sếp đề ra. Tại em chỉ muốn Sếp cùng em ấy có thể làm lành mà trở về bên nhau như xưa thôi. Cũng muốn cho cô ấy biết trước kia, khi cô ấy xảy ra chuyện cảm giác của Sếp lúc đó đã như thế nào. Ai ngờ đâu em dẫn Phương lên tới đây. Tự nhiên y tá gọi người nhà của Sếp, còn cùng lúc mang theo thi thể của ai đó ra ngoài. Thế nên cô ấy lầm tưởng người đó là Sếp... bởi vậy...
Thầy vừa muốn trách nhưng cũng không nỡ la mắng anh Uy, vì biết tôi và anh ấy gần 2 năm nay rất thân thiết, cũng hay giỡn hớt với nhau hoài. Nên chỉ lắc đầu và đề nghị anh rằng mai mốt đừng ghẹo tôi quá đà nữa. Cơ thể tôi sau vụ tai nạn đã trở nên rất yếu ớt, cộng thêm đầu cổ từng bị chấn thương nên không thể chịu nổi những cú sốc lớn đâu.
Lúc này tôi bắt đầu lơ mơ tỉnh lại vì được thầy dùng khăn ấm lau mặt mũi. Cả thân thể vẫn nằm gọn trong lòng ổng như 1 đứa trẻ nhỏ.
- Phương!
Thầy khẽ gọi tên tôi 1 tiếng, chỉ 1 tiếng thôi đã đủ khiến tôi muốn bừng tỉnh. Hé mở mi mắt, đập vào con ngươi của tôi đầu tiên chính là khuôn mặt của lão chồng mà 2 tháng rưỡi vừa qua, tôi đã nhẫn tâm dằn vặt ổng lên bờ xuống ruộng. Lúc này, đầu óc còn mụ mị chưa tỉnh táo lắm, tôi còn ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421729/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.