Tôi run như cây sậy khi phải đứng trước mặt ba Vũ cùng mẹ Anh. Mặt mày cúi gằm không dám ngước lên nhìn ai cả. Chỉ dám mấp máy môi chào:
- Thưa ba, thưa mẹ, con mới về.
Ba Vũ đưa đôi mắt hẹp dài, phần đuôi đã hằn nhiều nếp nhăn do thời gian nghiêm nghị nhìn tôi. Sau đó, ba liền dùng cây roi mây đang cầm trên tay chỉ đến nơi đặt cái nệm quỳ ngay trước bàn thờ, rồi cứng giọng nói:
- Con ra kia quỳ trước tổ tiên ngay cho ta. Vì gia đình này đã đặt quá nhiều tình thương ở con. Nên con cảm thấy không trân trọng có đúng không? Có thể con giận chồng con vì hiểu lầm không ai nói. Còn ta và mẹ con, các anh chị kia của con nữa, con nói coi. Chúng ta đã làm gì có lỗi để khiến con không cho đến thăm và hỏi han con hả? Rồi giờ còn dở chứng bỏ đi đâu nữa đây?
Không phải như thế, tôi dám thề là không bao giờ có cái ý nghĩ ấy về gia đình. Vội quỳ xuống tấm nệm đã được để sẵn dành cho mình. Nước mắt tôi tuôn ra thành sông bắt đầu vừa khóc vừa nhận lỗi:
- Con xin lỗi ba, con xin lỗi mẹ! Con biết con làm sai rồi ạ! Bởi vậy con mới không dám về gặp mặt ba mẹ cùng các anh chị. Con cảm thấy áy náy với gia đình mình nhiều lắm, nên vừa nãy con tính lên chùa đi tu 1 thời gian cho bình tâm lại, rồi trở về tạ tội với ba mẹ sau. Mong ba mẹ hãy hiểu cho con, chứ không phải con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421726/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.