Đêm đã rất khuya, tiếng mở cửa nhè nhẹ lại vang lên. Tôi biết đó là anh giáo già nhà mình lại đến thăn nom tôi rồi. Vẫn là cách thức cũ, ổng lén vào phòng khi nghĩ tôi đã ngủ say, để có thể gần gũi mà không bị tôi kích động hay mắng mỏ. Rồi ổng lại hôn, lại nắm tay, lại thì thầm nói với tôi:
- Anh nhớ em lắm vợ ơi!
Khác với những đêm trước, tối nay, tôi lại lặng yên giả vờ đã vào giấc, để mặc ổng muốn làm gì thì làm. Không mở mắt gào lên bắt ổng đi ra ngoài như mấy ngày trước nữa. Còn gì đau xót hơn là khi ở cạnh nhau nhưng lại thấy nhớ nhau da diết vì cảm giác quá xa vời. Dù rất muốn khóc, nhưng tôi phải kìm nén những cơn xúc động trong ngực mình lại. Bởi lẽ cảm thấy rất áy náy, rất hổ xấu hổ, nhất là cảm thấy mình quá tệ bạc lẫn xấu xa đối với mọi người. Nên giờ đây. tôi không còn dám đối diện với ai nữa rồi. Trước kia là vì căm giận, còn bây giờ là vì ân hận. Thật sự lúc này, tôi rất muốn nhào vào lòng mà khóc lóc nói với thầy rằng: “Em cũng nhớ anh lắm chồng ơi!” Nhưng mọi thứ cứ nghẹn ứ ở cổ, khiến tôi chẳng tài nào dám mở mắt mà bắt chuyện với thầy được.
Những ngày đầu mới yêu, tôi cảm thấy không xứng là do không đủ đẳng cấp để yêu ổng. Còn hiện tại, lại cảm thấy không xứng là vì thấy quá có lỗi, không tài nào bù đắp được những tổn thương mà mình đã gây ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421724/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.