Tôi không nhìn anh Uy nữa, cũng chẳng bất ngờ với câu hỏi của anh. Gì mà tôi dày vò ổng? Chính ổng là người dày vò tôi mới đúng hơn á. Tại sao mọi người ai cũng đều tỏ ý bênh vực ổng vậy? Trong khi tôi mới là người bị ổng phản bội mà.
Cúi đầu nhìn tay mình, tôi nhẹ giọng hỏi ngược lại anh. Nhưng trong đáy mắt chứa rất nhiều sự cô đơn trống trải:
- Vì em không muốn gặp mặt Sếp anh, nên ổng đã nhờ anh ra đây nói chuyện với em sao?
Thế nhưng không đúng với những gì tôi nghĩ trong đầu. Anh Uy vẫn dõi theo từng cử chỉ của tôi. Tiếp tục giải thích:
- Vừa nãy Sếp có chuyện đột xuất nên về rồi, dặn anh ở lại đứng từ xa trông chừng em.
Nghe anh Uy nói thế, tôi liền ngoái cổ sang hướng mà thầy hay đứng đó. Đúng là ổng đã đi thiệt, không hiểu sao trong lòng lại có 1 chút hụt hẫng khó tả.
Nom thấy tôi không bài xích mình, anh Uy bắt đầu bày tỏ những suy nghĩ:
- Anh đã từng rất ngưỡng mộ em và Sếp. Hai người trước đây quấn quýt như long với phụng không rời nửa bước. Chỉ vì 1 con nhãi ranh để giờ đây lâm vào tình trạng như thế này. Thật khiến cho mọi người buồn rầu và đau lòng theo mà.
Lại là vấn đề này, tôi liền quay sang nhìn anh, đôi mắt có chút buồn bực:
- Anh đừng nói những chuyện này với em nữa có được không? Cũng nhờ con nhãi ranh ấy, em mới biết được Sếp của anh hoá ra cũng bình thường như bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421722/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.