Đứng lưỡng lự 1 hồi, tôi chẳng biết mình nên bỏ đi hay là ở lại. Thì ở phòng bệnh phía bên kia, có 1 linh hồn của cô gái rất trẻ đang đi theo băng ca được các y tá đẩy từ phòng bệnh đến phòng xác. Trên đó chính là cơ thể đã chết của cô gái đó, khăn trắng phủ kín qua đầu. Cha mẹ cùng 1 vài người thân khóc lóc xỉu lên xỉu xuống muốn ngất lịm vì sự ra đi của cô. Bởi từ giờ âm dương đã cách biệt, cô còn quá trẻ tuổi nhưng đã bị trời cất đi sớm quá. Mọi người trong gia đình đâu hay cô ấy cũng đang gào khóc thảm thiết, không chịu chấp nhận đoạn đời ngắn ngủi này của mình. Cô đứng trước người thân, cố gọi bọn họ trong nước mắt nhưng chẳng 1 ai có thể nghe thấy được:
- Ba ơi! Mẹ ơi con chưa muốn chết đâu mà. Ngày mai con phải đến trường lấy bằng tốt nghiệp nữa, con không muốn bị như thế này đâu ba mẹ ơi. Huhu! Con muốn sống lại, con muốn sống nhưng sao không thể chứ? Con còn chưa làm điều gì cho đời mà huhuhu.
Tôi và ông chú nhìn theo cô bé ấy bỗng cảm thấy đồng cảm và xót xa vô cùng. Thế nên ông chú sẵn có lý do khuyên nhủ tôi:
- Con thấy chưa? Nhiều người khao khát muốn sống nhưng số đã tận. Còn con có thể quay về sao lại từ chối sự may mắn ấy của mình chứ? Dẫu thế gian kia thật sự rất đau khổ, nhưng con nghĩ coi. Tại sao Thượng Đế vẫn mở cửa để con quay về ắt hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421720/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.