Nụ cười nham hiểm cùng đôi mắt vẩn đục xuất hiện trong lúc trời chập choạng, y hệt như 1 âm hồn gian ác. Hàm răng trắng buốt ấy bén lên như muốn cảnh cáo tôi: “Cuối cùng tao cũng đã tìm thấy mày rồi!”. Khuôn mặt hung dữ của kẻ đó đã khiến tôi từng rất ám ảnh, và thi thoảng vẫn thường xuất hiện trong những cơn ác mộng của tôi. Bữa nay sao lại ở ngay đời thực thế này?
Sau khi cho tôi trông thấy rõ mặt, tấm kính cửa xe được nâng lên dần che khuất khuôn mặt của kẻ ấy. Chiếc ô tô bắt đầu nhấn ga lao vụt qua tôi rồi mất bóng ở nơi ngã tư đường. Đôi mắt tôi vẫn còn trợn to đầy kinh hãi, trên trán túa mồ hôi và tay chân lạnh ngắt bắt đầu run rẩy. Không phải là hắn chứ? Hay là tôi nhìn nhầm, hoặc là do ảo giác? Tôi cũng cầu mong đó chính là ảo ảnh do mình đã hoa mắt thôi.1
- Con, có sao không con? Có nghe bà gọi không con?
Đang bần thần người, được bà cụ gọi hồn trở về, tôi liền ậm ờ trả lời bà:
- Dạ...dạ con không sao.
May thay lúc này, thầy cũng đã tới nơi và gọi tôi lên xe. Bình tĩnh và hít 1 hơi thật sâu, tôi ráng tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì, rồi mở cửa leo lên ghế lái phụ bên cạnh thầy. Vốn là người rất để ý, trông thấy khuôn mặt tôi bữa nay là lạ, vừa đánh tay lái, thầy vừa ân cần hỏi chuyện tôi:
- Em đang không khoẻ trong người hay sao vậy? Có cần anh đưa đi khám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421708/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.