Cả tôi lẫn cậu 'hot boy' tên Hưng kia, 2 đứa vẫn bất động đứng đó nhìn 'phụ huynh' của tôi lúc này trông giống hệt Tử Thần, đang mang theo lưỡi hái sắc lẹm từng bước tiến vào nơi tôi đứng cùng đồng phạm. Sấm sét và mưa giông đang phủ xuống, rất hợp rơ làm nền cho những bước đi của thầy thêm phần ngầu và cọc.
- Chú đó...là phụ huynh của Phương sao?
Trong thời gian chờ đợi thầy đến còn những giây ngắn ngủi, cậu bạn bên cạnh vừa cùng tôi nhìn anh giáo không rời mắt, vừa lắp bắp hỏi tôi bằng giọng run rẩy không biết do lạnh vì mưa, hay là vì nguyên do nào khác nữa. Và tôi cũng có khác gì, cũng đang cúm giò y chang cậu ta đây nè. Nhưng nghe cậu bạn hỏi thế, thôi thì tôi cũng cố trả lời, để chứng minh cho cậu ta biết rằng những gì mình vừa nói ban nãy là sự thật. Coi như giúp cậu ta giác ngộ, quay đầu là bờ, cứng đầu là ăn bụp. Lên giọng, tôi nhấn mạnh từng chữ rành mạch:
- Nói chính xác hơn, ông chú đó... là chồng của tôi!
Từng chữ từ miệng tôi thốt ra, đối với cậu ta: 'ôi nghe qua như sét đánh ngang tai' vậy. Khiến cặp mắt cậu liền trợn ngược, khuôn miệng tròn vành chữ O to tướng như muốn mắng tôi xa xả:” Sao nãy giờ không nói sớm vậy má?”. Ai biểu, đã bảo rồi không nghe, khoái cãi lắm cơ.
Khi tôi vừa nói hết câu, cũng là lúc anh giáo đang bị bảo vệ chặn lại ở cổng vì: 'không phận sự, miễn vào'. Do đứng cách thầy cũng khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421691/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.