Rồi, nhìn khuôn mặt bén lẹm của ổng, tôi đã biết rõ câu trả lời là 'KHÔNG' rồi. Nó được vẽ to tướng trên vầng trán cao rộng của anh giáo Vinh nhà tôi mà khỏi cần ổng lên tiếng trả lời. Đấy, ngu chưa? Ham hố lấy chồng sớm làm chi để bây giờ khổ vầy nè. Coi như đã bị cụt chân cụt giò, tối ngày chỉ được quẩn quanh bên cạnh ổng thôi.
Hai má tôi xụ xuống khi trông thấy thầy có biểu hiện như thế. Trừng mắt với tôi 1 lúc, thầy mới lên tiếng chất vấn tôi rằng:
- Em nghĩ sao mà bỏ thân già này ở nhà 1 mình chăn đơn gối chiếc cả tháng trời? Em có lương tâm không vậy hả?
Giờ chẳng lẽ tôi trả lời ổng rằng:”Lương tâm của em chó gặm mất tiêu rồi!”cho bõ ghét nhỉ? Chắc dám ổng bẻ răng tôi luôn. Nhưng tôi quyết không đầu hàng, thử đấu tranh tới cùng để đòi chút xíu tự do cho bản thân mình. Chứ cứ để ổng còng đầu còng cổ như thế này hoài sao? Ráng suy nghĩ để tìm những lý do không thể hợp lý hơn, tôi nài giọng xin xỏ anh giáo:
- Nói là học 1 tháng nhưng thứ 7 và chủ nhật em vẫn về nhà mà, chứ đâu phải đi luôn cả tháng trời đâu. Chứ mỗi lần anh đi công tác thì sao? Anh cũng phải ngủ 1 mình đấy thôi. Vả lại, trường nó ở tít dưới Bình Dương như thế, nội chuyện đưa đi rước về em thấy nó mất thời gian quá. Anh cho em đi như vậy, cũng coi như để em ra ngoài giao lưu với bạn bè mở rộng quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421686/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.