Có lẽ anh giáo cũng không thể ngờ rằng, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với chị Tiên để xác nhận vấn đề, cũng như vạch rõ mối quan hệ từ giờ trở về sau với chị ấy. Thế mà trong ngay buổi chiều ấy, chị lại bị người khác hãm hại như thế ngay trước mặt mình. Đúng là cuộc sống! Bình an đấy, tai nạn đấy. Hạnh phúc đấy, khổ đau đấy. Cho như thế ấy, nhận bấy nhiêu đấy. Chắc do: “Quả báo đôi khi đến muộn, nên nhiều người vẫn thường nghĩ là không có”. Vì thế họ cứ mặc kệ luân thường đạo lý để làm những chuyện hại nhân trái ý Trời. Nhưng đâu ngộ ra rằng: “Trời xanh có mắt, nhân quả báo ứng xưa nay vốn không chừa một ai”.
Nhớ lại chiều hôm ấy, sau khi đã gom đủ mọi chứng cớ, anh giáo cho người gọi chị Tiên lên văn phòng của mình để trò chuyện. Vì mấy ngày nay chị cố tình lánh mặt thầy y như có tật giật mình vậy. Do chị hay biết chuyện xấu xa của mình đã bị bại lộ, và chị đang cố dùng tiền bưng bít hết tất cả các đầu mối, cũng như các nhân chứng liên quan. Nhưng muộn rồi, anh giáo đã tóm gọn lẫn thao túng hết rồi. Chỉ là đợi ngày rảnh rỗi để chất vấn chị thôi.
Khi bước vào phòng làm việc của thầy, chị Tiên dằn lòng cố tỏ ra bình thường nhất có thể, làm như chẳng hề biết hay liên quan gì đến những gì đã xảy ra với tôi. Cái mặt chị cố diễn tỉnh queo, xem như anh giáo gọi chị lên là vì công việc vậy.
Mời chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421683/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.