Tôi giật mình tỉnh giấc, cả người nặng nhọc thở hổn hển. Mặc dù trời đang 3 rưỡi sáng, tầm này ở trên cái đất Đà Lạt sẽ lạnh thấu xương đến thở ra cả khói. Nhưng không hiểu sao cả người tôi lại đầm đìa mồ hôi và ướt sũng lưng áo.
Nén hương trên lư đã sắp tàn, tôi vội lật đật ngồi dậy và đốt thêm nén khác. Người bỗng thấy lả mệt, nên tôi ra sau bếp đổ đại 1 gói mì tôm ăn cho qua cơn đói, nhưng cơ bản là nuốt không trôi. Giờ tôi mới có dịp ngó xung quanh nhà mình, đã được lót gạch sạch sẽ hẳn hoi. Và thầy cũng đã cho xây lại toilet lẫn nhà tắm tử tế đàng hoàng. Từ nhà trên xuống nhà dưới, cũng đã được sơn phết lại mới cóng tinh tươm. Nhiều chỗ trống huơ trống hoác trong nhà, nay đã có thêm tủ quần áo mới, máy giặt, máy lọc nước, máy sưởi ấm và tivi mới vô cùng to đẹp nữa chứ.
Tôi bỗng nhớ đến ông giáo già, nên vội lật đật tìm balo kiếm điện thoại của mình để xem thầy có gọi cho tôi không. Nhưng chết thật, điện thoại tôi hết pin rồi, tôi lại không có đem theo cục sạc nữa mới đau. Vì từ trên trường vừa hay tin nội mất, tôi vội vàng ra thẳng nhà xe luôn, chứ không ghé về chung cư lấy đồ. Khều mấy đũa mì cho vào miệng nhưng tôi lại không cảm thấy chút mùi vị nào cả. Cứ thế tôi ngồi thừ ở giữa nhà bếp để có thể hồi tưởng những kí ức về nội, chơi vơi 1 mình mình lúc 4 giờ sáng.
Đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421610/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.