Chiều ấy sau khi tan trường, tôi không còn phải đi xe bus nữa, mà 1 bước lên mây luôn. Vì có chú tài xế thầy đã dặn đưa rước tôi mỗi buổi chiều khi tan học về. Do thầy thường về nhà trễ hơn tôi rất nhiều. Ta nói sống trong nghèo khó quen rồi, giờ con ốc tiêu này, ông giáo già đang nung nấu ý định muốn nuôi thành con ốc vòi voi luôn mới ghê. Tôi có nói thầy cứ để tôi đi xe bus cho tiện khỏi phiền hà ai, nhưng thầy lại hừ lạnh:
- Cãi tiếng nữa tôi cho em đi “Paris” như hôm qua bây giờ liền đó!!!
Trước khi lên căn hộ, tôi có ghé qua siêu thị ở dưới lầu mua chút đồ ăn để làm cơm tối cho thầy. Ở trên Đà Lạt tôi ăn rau củ không à, gần như là ăn chay nên thấy cũng hơi căng, vì không biết ông giáo già thích ăn món gì nhỉ? Với người cao sang như ổng, làm gì ăn mấy món dân dã như tôi vẫn hay ăn chứ. Chắc tối nay tôi phải làm 1 bài phỏng vấn về sở thích ăn uống của thầy cho dễ bề đi chợ vậy. Phân vân 1 hồi, tôi quyết định sẽ gọi cho thầy để hỏi:
- Thầy ơi...thầy muốn ăn gì để em nấu.
Ông giáo già vừa bắt máy và nói: “Tôi nghe” trong loa điện thoại, cũng là lúc tôi nhỏ giọng hỏi thầy như thế. Tôi nghe tiếng thầy cười nhẹ rồi trả lời lại tôi rằng:
- Ốc tiêu xào bơ tỏi.
Chẹp, lại bị ghẹo nữa rồi, nên tôi vọng lại thầy bằng giọng móc mỉa:
- Có con chút éc thế này, xào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421601/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.