Hôm nay thầy không có tiết, nên sau khi chở tôi đi ăn sáng xong là ổng thả tôi ở cổng trường rồi rời đi liền. Tôi vác balo như trẻ nhỏ mới rời vòng tay của phụ huynh mà bơ vơ đi vào trường. Trước khi đi còn bị phụ huynh nựng cho vài cái muốn nát cái mặt. Kì thiệt luôn, đã nói là đừng có yêu đương gì rồi mà ổng chẳng chịu nghe, cứ làm theo ý mình vậy đó.
Trưa ấy, thầy vẫn tấp vào trường nhưng bữa nay lại cho tôi ăn món Huế. Vẫn cách thức chăm sóc và coi tôi như 1 mầm non tương lai của đất nước. Sau đó tôi trở lại trường và học tiết buổi chiều. Mà công nhận ông giáo cũng rảnh lắm. Ổng từ công ty trưa nắng chang chang lái lên trường lo cho tôi bữa trưa xong xuôi đâu đó, rồi lại quay về công ty làm tiếp. Tôi đề nghị thầy đừng lo lắng cho tôi như thế nữa vì thấy phiền hà cho thầy quá, nhưng thầy kêu:
- Vậy mỗi buổi trưa tôi kêu tài xế ghé qua trường rước em lên công ty, để tôi lo em ăn uống đàng hoàng cho tôi tên tâm, rồi sau đó chở em về trường lại nha!
Thôi, kiểu nào cũng chẳng trốn được! Hajzzz
Khi dùng cơm trưa với thầy xong, tôi quay về trường và vẫn còn khá sớm. Theo thói quen, tôi ra sân sau ngồi mộng mơ đọc sách. Đang mùa thu nên mấy tán cây cao bắt đầu thay lá. Khi gió thổi tạt vào lại khiến từng chiếc lá vàng rơi rũ xuống tạo nên khung cảnh rất ư là thơ mộng. Nhưng đẹp được vài giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421598/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.