Rất xinh đẹp. 
Dáng vẻ em ấy thống khổ trông rất xinh đẹp. 
Dương Hi lập tức bật khóc, nước mắt tuôn ra như lũ vỡ đê. Chắc chắn Hòa Ngưng xem cậu như người hắn thích ở cấp ba, nên mới hành hạ cậu. 
Về phần người đó là ai và đã đi đâu, Dương Hi không dám tưởng tượng. 
Có lẽ… Có lẽ chết bệnh, hoặc là bị hắn chơi đùa đến chết rồi. 
“Lại khóc nữa.” 
Hòa Ngưng rút miếng khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe mắt và lông mi Dương Hi, giả vờ giận dữ dọa cậu như đối xử với một đứa trẻ, “Còn khóc nữa là không dẫn em ra ngoài đâu.” 
Không được! 
Dương Hi hoảng sợ, cậu không muốn bị một tên tâm thần khoác lớp da đẹp trai chơi đùa đến chết. Cậu rũ mắt làm ra vẻ khúm núm, “Xin lỗi anh…” 
Hòa Ngưng cắn môi cậu, vừa hôn vừa thò tay vào vạt áo rộng của Dương Hi, nhéo eo rồi sờ thẳng lên trên, lại trượt từ tấm lưng gầy gò xuống đến bờ mông cậu, lột sạch cả đồ lót lẫn quần ngoài một lượt. 
Dương Hi quay lưng về phía Hòa Ngưng, bị đè trước bồn rửa tay rên rỉ khó nhọc, đầu ti bị ngón tay móc vào khuyên kéo qua kéo lại. Bộ phận sinh dục của cậu kề sát vào đá cẩm thạch lạnh lẽo, đầu đỉnh hơi ướt. Cậu cúi đầu, cổ họng bị giữ chặt, Hòa Ngưng hôn lên làn da mịn màng sau gáy cậu, cảm giác đó giống như nét vẽ ẩn ý đưa tình của nhà thơ khi miêu tả mùa xuân. 
Lỗ nhỏ mềm mại dễ dàng được mở rộng, “Tôi vào nhé.” 
Một lời nhắc nhở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-xuong/197904/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.