“Vào đi,” Hòa Ngưng vỗ mông cậu, hất cằm ra hiệu, “Lên giường.”
Hắn lại muốn giở trò gì đây?
Dương Hi ngờ vực nhưng vẫn nghe lời bước đến bên giường ngồi xuống.
Cậu may mắn phát hiện, hình như lời tỏ tình của mình có tác dụng rồi, xem ra tạm thời Hòa Ngưng sẽ không có ý định giết cậu.
Dương Hi ngồi trên giường lia mắt sang phải, cửa phòng không đóng, nếu chạy một mạch chắc sẽ không lâu đâu.
“Ăn kẹo không?”
Lời mời đột ngột cắt ngang đoạn tưởng tượng của cậu, Hòa Ngưng mở ngăn kéo bàn đọc sách, lấy một chiếc hộp đóng gói xinh xắn mà quái lạ.
“Hả?”
Dương Hi nhất thời không phản ứng kịp, nhưng trong lòng lờ mờ có dự cảm không lành.
“Có ăn kẹo không?”
Chiếc hộp màu hoa hồng được mang tới trước mặt Dương Hi, bên trong chỉ có bốn viên kẹo, xếp ngay ngắn gọn gàng theo từng khay với hoa văn tinh tế bên trong.
Dương Hi ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hòa Ngưng, vẻ mặt hắn rất tự nhiên như một thầy giáo tặng thưởng cho trò ngoan.
“Không… Không cần.”
Dương Hi mím môi nghiêng đầu, trực giác mách bảo cậu những viên kẹo màu sắc sặc sỡ và lấp lánh như pha lê này tuyệt đối không phải đồ chơi dỗ trẻ con, mà là thứ còn độc hơn thuốc độc gấp trăm lần.
“Chọn một viên đi.”
Giọng điệu ép buộc, hiển nhiên Dương Hi không còn lựa chọn nào khác.
Khuôn mặt Hòa Ngưng lập tức tràn đầy nguy hiểm: “Không chọn thì nhét hết vào miệng.”
Dương Hi chần chừ cầm một viên trong đó lên, cho vào miệng dưới ánh mắt bức bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-xuong/197902/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.