Mùa hè ở thành phố A thực sự rất oi bức và nóng nực, cái nắng gay gắt như thiêu đốt thành phố đầy cốt thép bê tông này. Người đi đường đều mặc áo ba lỗ và quần đùi, hận không thể cởi truồng chạy trên đường, chỉ có một cậu trai ôm chiếc túi giấy mua sắm bước đi vội vàng là khá bắt mắt. Hai ống tay áo dài che kín cánh tay nhỏ gầy của Dương Hi, có lẽ cậu cũng thấy nóng, sau lưng đã hơi thấm mồ hôi, bắp chân lộ ra dưới chiếc quần đùi và làn da lấp ló giữa đuôi tóc đều tái nhợt rất bắt mắt. Dương Hi không muốn bị bất cứ ai chú ý tới, bước chân vô thức càng nhanh hơn. “Ting…” Thang máy đến tầng 7, Dương Hi vươn tay lau giọt mồ hôi rịn ra dưới tóc mái dài, vừa ra khỏi thang máy đã thấy một người lạ đứng trước cửa nhà mình. Người kia rất cao, mái tóc ngắn sạch sẽ khoan khoái, dù bị tấm bảng vẽ sau lưng che khuất, nhưng Dương Hi vẫn có thể nhìn ra nhất định người này vai rộng eo hẹp, cánh tay xách vali hành lý căng lên để lộ đường cong cơ bắp duyên dáng, quần đùi màu xám đen lộ ra một đoạn bắp chân màu lúa mạch cân xứng, đúng là dáng của một người mẫu nam. “Lạ thật, chắc là không đi nhầm mà…” Hòa Ngưng đang kéo vali nghe tiếng thang máy vô thức ngoảnh đầu lại, Dương Hi ôm túi mua sắm trong ngực ngơ ngẩn nhìn hắn. Dương Hi nhận ra gương mặt này. “Dương Hi à?” Hòa Ngưng hơi ngạc nhiên. Dương Hi không ngờ người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng lại là Hòa Ngưng, càng không ngờ Hòa Ngưng nhận ra mình. “Cậu là… Hòa Ngưng sao?” “Cậu vẫn nhớ tôi à?” Câu này phải để Dương Hi hỏi mới đúng, Hòa Ngưng là hotboy học sinh nghệ thuật nổi tiếng của lớp bọn họ ở trường cấp ba, cũng là người Dương Hi thầm mến ròng rã ba năm. Tiếc rằng, Dương Hi tự nhận mình như ngọn cỏ ven đường, làm sao đủ tư cách với tới đám mây màu Hòa Ngưng? Mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay trắng mịn gần như thấm ướt túi giấy, Dương Hi cảm thấy chỗ này còn nóng hơn ngoài trời, mi tâm giật thình thịch, cố gắng cười thật tự nhiên: “Thời cấp ba có ai không nhớ cậu chứ, hotboy mà.” Dương Hi nói xong thì đỏ mặt, ngắc ngứ như một bệnh nhân mất tiếng mới được chữa khỏi, mồ hôi càng túa từ phần tóc dài sau cổ, hơi ngứa ngáy. Thực ra thì lâu lắm rồi, cậu không nói chuyện với người khác. truyện tiên hiệp hay Hòa Ngưng bị chọc cười, “Chỉ là danh hiệu tào lao thôi.” Cậu ấy cười lên… Trông đẹp quá. Ánh mắt Dương Hi hơi trốn tránh, lần đầu tiên cậu nói chuyện với Hòa Ngưng ở khoảng cách gần như vậy, hồi cấp ba, đây là điều mà cậu nằm mơ cũng không dám mơ tới. Thậm chí Dương Hi không dám hỏi vì sao Hòa Ngưng nhớ ra mình, bởi vì hồi cấp ba cậu là kẻ mang đầy tiếng xấu, cậu với Hòa Ngưng cứ như vũng bùn – ánh trăng vậy. “Cậu là chủ thuê nhà ở đây à?” Dương Hi đoán, nhất định Hòa Ngưng đã nghe những tin đồn đó nhưng vẫn nói năng nhẹ nhàng gần gũi với loại người như mình, tính cách cậu ấy thật sự rất tốt. “À, đúng, là tôi.” “Trùng hợp quá, tôi tới đây thuê nhà.” Cậu ấy thật sự… chính là khách thuê căn nhà kia! Điều này có nghĩa… “Ấy, cậu, cậu chờ chút nhé.” Từng chùm pháo hoa nổ tung trong lòng cậu, bàn tay Dương Hi khẽ run lên, bàn tay ướt nhẹp mồ hôi móc chìa khóa từ trong túi ra, khó khăn cắm vào ổ khóa dưới cái nhìn chăm chú của Hòa Ngưng. “Cậu thích ăn hải sản à?” Hòa Ngưng cao hơn Dương Hi nhiều, lúc cúi đầu tầm mắt hắn tình cờ nhìn thấy hết những món đồ trong túi giấy. “À, ừ.” Bàn tay ôm túi giấy của Dương Hi run lên, nhớ tới những con tôm cát mình vừa mua trong siêu thị, “Nhưng mà tôi bị bệnh dạ dày nên không thể ăn thường xuyên.” Dương Hi lập tức hối hận vì câu nói thừa thãi, có lẽ người ta chỉ khách sáo thôi chứ vốn không muốn biết thêm gì, mình đúng là quá ngu ngốc. Bờ môi Hòa Ngưng giật giật, nhưng không nói gì. Dương Hi không nhận được câu trả lời, bầu không khí có chút lúng túng, bỗng dưng cậu có xúc động muốn bật khóc. Nhìn đi, quả nhiên cậu không nên tưởng bở. “Xin lỗi, nhà tôi hơi bừa.” Giọng Dương Hi như quả bóng da xì hơi, dẫn Hòa Ngưng vào nhà nhưng hiển nhiên chẳng còn vui vẻ như trước. “Cậu chờ chút nhé.” Dương Hi nhanh nhẹn thay dép lông, mang đồ ăn vào phòng bếp. Hòa Ngưng vừa vào nhà đã cảm nhận được luồng hơi lạnh còn sót lại của máy điều hòa, nhà Dương Hi khá rộng và chẳng lộn xộn tý nào, không có mùi gì khác thường, chỉ là tấm thảm trước cửa hơi cuộn lại, bên phải trên mặt bàn máy tính là những ly mì hộp ăn thừa và một cốc thủy tinh Coca uống thừa, bên cạnh con chuột còn có mấy hộp thuốc. Trên ghế salon bên tay trái vắt một tấm chăn mỏng không gấp gọn, tấm thảm màu trắng sạch sẽ, rèm cửa dày che kín không để lọt một tia ánh nắng mặt trời nào, khiến căn phòng trông khá bí bách. Sau khi về Dương Hi đi thẳng đến bàn máy tính, mở ngăn kéo lấy một chiếc chìa khóa, “Đây là chìa khóa, nhà của cậu ở đối diện.” Dương Hi chỉ vào cánh cửa đối diện với cậu bên ngoài, đưa chìa khóa cho Hòa Ngưng. “Được, cảm ơn.” Lúc Hòa Ngưng vui vẻ nhận chìa khóa, lòng bàn tay vô tình chạm vào đầu ngón tay Dương Hi, Dương Hi lập tức cảm giác ngón trỏ của mình hơi run rẩy. “Tôi sẽ chuyển khoản tiền thuê nhà cho cậu.” “Chờ chút!” Hòa Ngưng quay lại, “Hả?” “Cậu… Muốn thuê thật à?” Dương Hi muốn chắc chắn mình không phải nằm mơ, một tay cậu liên tục cọ vào ngón tay bị Hòa Ngưng chạm phải, nhưng sợ Hòa Ngưng sẽ đổi ý vì câu hỏi của mình, lại trách móc sự ngu ngốc của bản thân. “Đương nhiên.” Giọng điệu Hòa Ngưng rất thản nhiên. “Vậy… 3000 tệ là được!” Ngón tay giấu sau lưng của Dương Hi xoắn chặt vào nhau, cậu thật sự nên thấy may mắn vì tiền thuê nhà của mình rất rẻ. Vì để Hòa Ngưng có thể ở lại đây thật lâu, Dương Hi nhất định phải nghĩ cách thu hút hắn. Hòa Ngưng bật cười, “Đây là giá hữu nghị à?” Dương Hi nghe hai chữ “hữu nghị” như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ, dù cậu biết đây chỉ là từ dùng để trêu đùa, nhưng chữ này vẫn khiến trái tim cậu đập mạnh. “Đúng.” Dương Hi rũ mắt nhìn xuống, nhếch khóe miệng, hệt như cô gái nhỏ với mối tình đầu. Đúng là một cảm giác khó hiểu. “Vậy cảm ơn cậu.” Hòa Ngưng để lại một câu này rồi rời đi, mặc dù hồi cấp ba bọn họ cùng lớp, nhưng cũng không có điểm chung gì, cũng không cần ôn chuyện. Dương Hi ngã xuống ghế sofa như té xỉu, vùi mặt xuống, nắm lấy tấm chăn mỏng. Hôm nay đúng là… Ngày tươi đẹp nhất trong hai mươi mấy năm qua. Dương Hi quay đầu, khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút ửng hồng, cậu vươn tay lấy một chiếc hộp đen dưới bàn trà, lúc đang chuẩn bị mở ra thì chuông thông báo của điện thoại di động đột nhiên vang lên, đó là một tin nhắn của Hòa Ngưng đến từ app cho thuê nhà, “Hòa Ngưng đã chuyển cho bạn 4000 tệ tiền thuê nhà.” Dương Hi lập tức ngồi dậy, quả nhiên Hòa Ngưng vẫn xem thường loại người như cậu… Khinh thường nhận ơn huệ của cậu. Dương Hi uể oải bụm mặt, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn: “Kiếm tiền chẳng dễ gì, tôi nhận tấm lòng của cậu thôi nhé.” Dương Hi tắt điện thoại di động, tim đập thùm thụp, tình cảm của cậu dành cho Hòa Ngưng… càng trở nên không thể cứu vãn chỉ trong vài phút tiếp xúc. Nhưng Hòa Ngưng cũng không cảm nhận được sự hưng phấn khác thường, không muốn ai biết của ông chủ nhà của mình.Hết chương thứ nhất
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]