“Đáng tiếc ta không thể tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Vân Định Quyền khi đọcxong bức thư này, không thể tận mắt chứng kiến hắn giết Vân Thừa Cương.” Triệu Hiểu Phù cười khoái trái nhưng trong mắt thì lại dần rưng rưngánh nước.
Nhìn dung nhan kiều diễm động lòng người, đôi mắt rưng rưng muốn khóc của nàng ta, lòng Vân Phỉ dâng lên sự cảm thông vàthương tiếc. Hồng nhan bạc mệnh, nàng ta xinh đẹp khuynh quốc khuynhthành như thế nhưng cuộc đời lại đầy bi ai, khiến người ta phải thở dài.
Tại sao những ngươi phụ nữ xinh đẹp này đều phải mang nghiệp chướng vìnhững gã đàn ông vô tình vô nghĩa kia? Lâm Thanh Hà, Úy Lâm Lang, thậmchí là Anh Hồng Tụ, nghĩ cho kỹ lại thì bọn họ cũng chỉ là những ngườibị hại, cho dù tiếp tay cho kẻ xấu nhưng kẻ đầu sỏ đều là những gã đànông độc ác tàn nhẫn, bị quyên thế làm mờ mắt kia.
Vân Phỉ nhẹnhàng nắm lấy tay Triệu Hiểu Phù: “Quận chúa, Vân Phỉ ta là người yêughét rõ ràng, có ân tất báo, có thù tất trả. Ngày sau, nếu quận chúa nếu có việc cần ta giúp đỡ thì cứ phái ngườỉ tới tìm ta, ta mãi mãi là bằng hữu của quận chúa và thế tử.”
Triệu Hiếu Phủ gật đầu, nhìn sâuvào mắt nàng. “Trước kia ta vốn rất hận cô, ta bị cha cô cưỡng đoạt, côlại gả cho vị hôn phu của ta. Nhưng không ngờ cô lại khoan dung độ lượng như thế, lấy đức báo oán nhiều lần cứu giúp bọn ta. Cô tốt với ta, tasẽ nhớ mãi trong lòng. Ngày sau gặp lại ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-tron-gio-xuan/3027168/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.